Khai Phá Cổ Mộ

Chương 84: Tứ công tử thời Dân Quốc.



Một câu mở đầu của Lão Giang khiến cả buổi đấu giá ngầm sửng sốt, chỉ trong vài giây, có lẽ hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía ông!

 

Ngay sau đó, MC dẫn theo hai người hầu tiến tới trước mặt chúng tôi. MC mặc bộ vest cắt may chỉn chu, lịch lãm hỏi:

 

“Không biết quý khách muốn thanh toán ngay, hay chúng tôi đến tận nhà lấy?”

 

Lão Giang trông cũng không phải người có thể rút ra ngay một vạn đồng vàng, tôi liền nghĩ, Kỳ Lân ở Thượng Hải chắc cũng có “kho nhỏ” chứ?

 

Hai người hầu đưa mâm đợi chỉ dẫn, tôi cũng háo hức nhìn Lão Giang, không ngờ Lão Giang lại chỉ tay về phía tôi: “Tiền này do đồ đệ ta trả, các người cứ hỏi cậu ta!”

 

Hai người hầu mỉm cười tiến tới, như hồn ma trôi lững lờ đến trước mặt tôi. Lúc đó tôi sững sờ, nhìn Lão Giang rồi nhìn họ, cuối cùng lúng túng móc ra vài đồng bạc từ túi đặt lên mâm.

 

Chiếc mâm sắt to vang lên tiếng “cạch” vang: một, hai, ba – tổng cộng ba đồng bạc.

 

Hai người hầu kinh ngạc một giây, rồi lấy khăn tay che mặt cười: “Quý khách này thật hài hước.”

 

Đây là lúc tôi đang đùa sao?

 

Nhưng giờ đây tôi toàn bộ chỉ có từng này tiền, nghiến răng nhìn Lão Giang, ước gì có thể “bóp c.h.ế.t” ông ta một lần. Mỗi lần ông ta giả vờ nghiêm túc, nói lời cay độc, rồi lại đẩy đồ đệ vào lửa, thật quá đáng!

 

Nếu ánh mắt g.i.ế.c người được, Lão Giang đã bị tôi xử lý lâu rồi.

 

“Lão Giang, đừng đùa nữa!” Giọng Hạ Lan Tuyết trong trẻo như suối cứu tôi, tôi mới kịp lau mồ hôi trên trán. Lúc nãy tôi đã nhìn rõ, hai bên buổi đấu giá không biết có bao nhiêu sát thủ của Hồng Môn mai phục.

 

Nếu không có MC kìm, họ đã xông lên rồi. Lão Giang cuối cùng thu lại nụ cười, nói với MC: “Giữ lại tượng, các người cứ mang đi.”

 

Hai người hầu đặt mâm ngay ngắn trước mặt Lão Giang, dù cười, lời nói vẫn ẩn chứa cảnh cáo: “Quý khách hãy cân nhắc kỹ, nhìn khắp Thượng Hải, chưa ai dám quậy đêm ở đây!”

 

Lão Giang giơ tay, nhanh chóng lật tà áo, để lộ bao đao đen, tốc độ nhanh đến mức chớp mắt, d.a.o đã hạ trên mâm sắt:

 

“Đi hỏi chủ nhà xem,  đao đen này có giá một vạn đồng vàng không?”

 

Có lẽ vì biểu hiện của chúng tôi quá bí ẩn, hoặc kỹ năng Lão Giang khiến họ kinh ngạc, hoặc là sức mạnh uy nghiêm của đao đen kỳ lạ.

 

Dù sao MC cũng không nghi ngờ, chỉ bảo chúng tôi chờ chút, rồi đi hỏi chủ. Hai người hầu chặn trước sau bàn, dường như sợ chúng tôi chạy.

 

Lão Giang ung dung nhấp trà, còn bảo tôi uống thêm: “Trà này ngon, không uống phí lắm.”

 

Nhớ tới chuyện lừa đồ đệ nãy giờ, tôi hậm hực hừ một tiếng, không thèm để ý. Không ngờ MC quay lại nhanh đến vậy, thở hồng hộc chạy tới, ra hiệu cho các sát thủ Hồng Môn lui hết, rồi lễ phép trao trả đao đen cho Lão Giang, tất nhiên còn kèm tượng Khánh Đa Bà.

 

 

Lão Giang cười nhận đao, “cạch” một tiếng treo lại ở eo, rồi ném tượng Khánh Đa Bà cho tôi giữ.

 

“Bây giờ biết mặt sư phụ giá trị bao nhiêu rồi chứ?”

 

Lão Giang không biết xấu hổ, oai phong khoe khoang, MC thở hổn hển nói: “Chủ nhà không ngờ quý khách tới nhanh vậy, có gì chưa chu đáo xin thứ lỗi.”

 

Ngân Linh cười nhếch: “Hừ, đồ này chẳng phải chuẩn bị cho chúng ta sao? Nếu chúng ta tới trễ, không phải người khác được lợi sao.”

 

“Điều này các cô yên tâm, đã dám đem ra đấu giá, chắc chắn có phương án bảo vệ hoàn hảo.” MC nói khiến tôi bất ngờ, rồi tiếp tục: “À, chủ nhân còn mời quý khách ra hậu viện trò chuyện.”

 

Lão Giang rộng lượng nhận lời, liếc đồng hồ: “Đúng lúc để ăn một bữa.”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Chúng tôi theo MC đi theo lối nhỏ, không ngờ ngoằn ngoèo thông ra một khoảng rộng. Ẩn sau buổi đấu giá là một khu vườn với đủ loại hoa kỳ lạ, hòn non bộ, đài phun nước kiểu Tây phương.

 

Giữa vườn có một sân khấu, trên đó một cô gái tuyệt sắc, điểm trang nhẹ, mặc y phục xanh, đang học hát với một sư phụ.

 

Cô gái giơ ngón tay hình lan, giọng mềm mại, điệu hát uyển chuyển, trình diễn “Đỗ Thập Nương Nổi Giận Trầm Bách Bảo Tương” nghe như hoa lê rơi lệ.

 

Tôi không kìm được vỗ tay, cô gái thấy chúng tôi, nhẹ nhàng bước xuống sân khấu. “Không ngờ chủ Hồng Môn khiến Thượng Hải khiếp sợ lại là một cô gái xinh đẹp…”

 

Tôi thốt lên kinh ngạc, cô gái bật cười giòn tan: “Vừa nãy em trai tôi nói cậu thanh niên này hài hước, không ngờ thật sự hài hước.”

 

Lúc đó tôi sững sờ, cô gái lại dùng giọng nam?

 

Tôi nhìn Lão Giang, ông nhịn cười, rồi giới thiệu: “Đây là Trương Bạch Cư, giàu có nhưng thích hát, là một trong Tứ Công Tử thời Dân Quốc. Đây là Lý Kinh Lam, đồ đệ mới của ta, đều là người nhà.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người nhà? Chẳng lẽ cậu ta cũng thuộc tổ chức Kỳ Lân?

 

Trương Bạch Cư liếc Lão Giang: “Bao lâu rồi, vẫn thích ném đao đen lung tung, sao, muốn đổi không?”

 

“Ta thử thăm dò thôi, cậu nhìn đao là biết ta tới.” Lão Giang vô tư đáp.

 

Trương Bạch Cư lại nhìn Hạ Lan Tuyết: “Tứ tỷ vẫn như bông mai lạnh, ít cười, mọi người đều không thay đổi.”

 

Ngân Linh chủ động giới thiệu, nói mình là đồ đệ Hạ Lan Tuyết, chưa gặp Trương Bạch Cư, hỏi cậu là Ngân Lân hay Kim Lân.

 

Có vẻ Ngân Linh muốn “áp” Trương Bạch Cư, giống như áp tôi!

 

Hạ Lan Tuyết  lạnh lùng đáp: “Không, Trương công tử giống Lão Giang và ta, đều là Hắc Đao Kỳ Lân ! Khác là, chúng ta dựa vào hạ mộ chiến đấu, Trương công tử dựa vào vung tiền tỷ.”

 

“Anh ấy là Thần Tài của Kỳ Lân, toàn bộ mạng lưới tình báo trải khắp thiên nam địa bắc đều do anh ấy chi trả, thậm chí ăn uống, sinh hoạt cũng chịu trách nhiệm một nửa. Nói cách khác, mỗi bữa thêm một chiếc đùi gà đều nhờ công của Trương công tử.”

 

Lúc đó tôi nhìn rõ ánh mắt của Ngân Linh, bị áp lực từ tiền bạc mà hoàn toàn phục tùng.

 

“Trương ca,  lúc nãy bước vào tôi đã thấy anh tỏa hào quang vàng, hóa ra là mùi tiền à.”

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ngân Linh nói năng ngọt ngào như vậy, không biết có phải vì chiếc đùi gà to không.

 

Trương Bạch Cư vừa bị Ngân Linh chọc cười vừa khó xử, một lúc sau, anh sai người hầu dẫn chúng tôi vào phòng riêng, bảo khi anh tẩy trang xong sẽ cùng chúng tôi dùng bữa.

 

Trong sân phòng riêng trồng vài cây mai, đúng mùa đông, mai trơ cành nở hoa, trắng điểm chút đỏ, giống như cốt cách cứng cỏi, không khuất phục của người Trung Hoa.

 

Đi qua hành lang uốn khúc là nơi dùng bữa, cửa sổ cổ được dựng lên, trong phòng có thể ngắm toàn bộ sân vườn.

 

Món ăn lên khá nhanh, đầu tiên là vài món khai vị lạnh, tiếp theo là các món nóng: “Vịt  Bát Bảo”, “Cá Lý Tùng Giang”, “Gà Bồ Đào Nha”, “Bít tết Đức”… đều do bếp trưởng địa phương và bếp Tây chế biến.

 

Món ăn đầy đủ, Trương Bạch Cư cũng xuất hiện, mặc áo dài màu trắng trăng, gương mặt như họa, sống mũi cao, tóc chải gọn bóng, đúng chuẩn quý tử phong lưu.

 

Trên tay còn cầm chiếc quạt gấp “Mai khai ngũ phúc”, hắn gấp quạt lại, để đầu quạt chạm vào lòng bàn tay.

 

“Tiểu sinh đến muộn…”

 

Nếu trước đó hắn trong bộ y phục xanh, điểm trang nhẹ là mỹ nhân hàng đầu, thì giờ đây ông là quý tử phong lưu, bước đi, cử chỉ đều toát ra khí chất uyển chuyển.

 

Nhớ lại câu đố của Lão Giang lúc trước: phải gặp “một diễn viên, một con đại bàng”.

 

Bây giờ mới rõ, diễn viên chính là Trương Bạch Cư.

 

Trương Bạch Cư ngồi xuống, Lão Giang rót rượu mời ông, là loại vang đỏ Pháp thượng hạng, thơm trái cây mà không say:

 

“Chuyến này phiền Trương công tử nhiều, cảm ơn sự giúp đỡ, nhờ vậy chúng ta mới dễ dàng lấy được tượng Khánh Đa Bà, nâng ly trước đã.”

 

Hai người chạm ly, uống cạn. Lão Giang lại định rót ly thứ hai, Trương Bạch Cư cười ngăn lại:

 

“Không cần, rượu không cần, việc anh nhờ tôi tìm hiểu tôi đã nắm được manh mối.”

 

“Ồ? Thần ấy có đang ở Thượng Hải không?” Lão Giang không vòng vo, hỏi thẳng. Tôi lập tức nghĩ tới “con đại bàng” mà Lão Giang muốn gặp.

 

Trương Bạch Cư gật đầu, nói nhẹ nhàng:

 

“Người thì ở Thượng Hải, không sai, nhưng muốn gặp ông ấy, các vị sẽ phải tốn chút công sức, vì hiện giờ ông ấy đang bị giam ở nhà tù Đề Lan Kiều thuộc khu Anh thuê.”

 

“Đó đâu phải địa bàn Hồng Môn của tôi.”

 

“Gì cơ? Trong tù?Trên đời này còn có người dám nhổ tóc của lão Điêu sao?” Lão Giang trợn mắt, vội hỏi sự tình.

 

Trương Bạch Cư mỉm cười:

 

“Ai mà không biết tính lão Điêu, đừng nói bắt giữ, chạm vào một tí cũng không dám. Chỉ là ông già bất tử kia tự nguyện bước vào tù thôi.

 

Cảnh sát không dám từ chối, càng không dám lơ là, mỗi ngày cung cấp y phục lộng lẫy, ăn uống sang trọng, coi ông ấy như tổ tiên!”

 

Người được gọi là “Lão Điêu” chính là “con đại bàng” của Lão Giang, người chúng ta cần mời gặp.