Hai bên khoang tàu nằm ngổn ngang bốn thi thể, ăn mặc giống hệt các thành viên Tự Do Công Xã đang chờ ở sân ga: áo dạ xám, băng tay trắng biểu tượng chính nghĩa.
Chỉ là… quần áo họ rách nát, loang lổ m.á.u tươi, chảy thành vũng, gương mặt vẫn đông cứng trong nỗi sợ hãi trước khi c.h.ế.t.
Tôi sơ bộ kiểm tra, lập tức phát hiện hung thủ cực kỳ tàn nhẫn — rõ ràng họ đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t, vậy mà trên cổ mỗi người còn bị rạch thêm một nhát sâu hoắm, hiển nhiên là “bổ đao” để chắc chắn không ai sống sót.
Trên một ô cửa kính, có kẻ dùng m.á.u vẽ nên một gương mặt cười méo mó quỷ dị nụ cười như đến từ tầng địa ngục thứ mười tám, toát ra mùi c.h.ế.t chóc khiến tôi nghẹt thở.
“Đây… đây là…”
Tôi vô thức lùi lại một bước, thì có bàn tay từ sau đỡ lấy vai tôi, giọng Lão Giang lạnh như băng vang lên:
“Là Dấu hiệu của bóng ma.”
Thì ra ông vừa từ buồng lái quay lại — trong đó chỉ còn một tài xế và người thợ đốt than bị dọa đến ngây dại.
Sau khi Lão Giang ra tay giúp họ tỉnh lại, câu đầu tiên họ lắp bắp nói là: “C.h.ế.t hết rồi… tất cả đều c.h.ế.t rồi…”
Dưới sự truy hỏi của Lão Giang, chân tướng dần hé lộ.
Sáng nay lúc sáu giờ, tàu dừng ở ga Thạch Thành để tiếp than thì một nhóm người như ma quỷ bất ngờ nhảy lên tàu. Trong vòng mười phút, toàn bộ người trên tàu đều bị g.i.ế.c sạch. Họ còn cướp đi mọi bảo vật trong toa hàng.
Kẻ cầm đầu là một ông già tóc vàng mắt xanh, hắn để lại một túi bạc và dặn tài xế lái tàu về Bắc Bình, nói rằng “đã để lại một bức thư cho chúng ta”.
Thư ư?
Nhưng đến giờ, chúng tôi chẳng thấy thứ gì gọi là thư cả. Ánh mắt Lão Giang quét nhanh khắp khoang, rồi dừng lại ở khuôn mặt cười m.á.u trên cửa sổ:
“Có lẽ đây chính là ‘bức thư’. Warner đang cảnh cáo thế giới — ai dám cản đường hắn, sẽ có kết cục giống những người này.”
Bốn chiếc rương mà các thành viên Tự Do Công Xã dùng sinh mạng để bảo vệ, giờ bị cạy toang hết.
Tượng đầu Phật biến mất, trong rương chỉ còn nắm rơm khô tơi tả. Họ… đã thất bại rồi.
Và cái c.h.ế.t của họ bi t.h.ả.m vô cùng — gần như không kịp chống cự, bị tập kích trong chớp mắt. Hai người còn giữ nguyên tư thế đọc báo, n.g.ự.c bị đ.â.m một nhát, cổ bị rạch thêm một đường.
Hai người khác dường như đang cảnh giới, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ, bị g.i.ế.c ngay tại chỗ.
Tiến sâu vào trong, tôi mới phát hiện ở cuối toa còn một t.h.i t.h.ể nữa. Đó là một người trung niên trông có học thức, tóc chải bóng mượt, đeo kính gọng tròn chắc hẳn là người phụ trách chuyến vận chuyển này, cũng chính là Giáo sư Bạch Băng, đồng nghiệp của Tưởng Vạn Lý.
Nhưng ông ta bị trói chặt trên ghế bằng dây thừng, khắp người không còn mảng da nào nguyên vẹn.
Mười ngón tay bị chặt mất tám, dưới chân đọng một vũng m.á.u lớn — rõ ràng đã trải qua một trận tra tấn kinh hoàng.
“Á!”
Ngân Linh theo sau hét lên thất thanh, bị cảnh tượng ấy dọa đến run rẩy. Tôi cũng kinh hoàng, nhưng ngay lúc đó lại nhận thấy lồng n.g.ự.c người đàn ông kia khẽ nhấp nhô!
Để chắc chắn không phải ảo giác, tôi dán mắt nhìn kỹ — vài giây sau, quả thật lại có một nhịp thở rất yếu ớt.
“Sư phụ! Ông ta còn sống!” tôi hét lớn.
Lão Giang cũng nhận ra, sắc mặt sắt lạnh của ông thoáng ấm lại. Ông lập tức bấm nhanh mấy huyệt ở hai bên bả vai người đàn ông.
“Lý Kinh Lam! Mau hô hấp nhân tạo cho ông ấy, nhớ — ba hơi vào, một hơi ra.”
“Hả? Tôi á?” Tôi trừng mắt: “Ông ta là một chú trung niên đó nha!”
“Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, mau làm đi! Chẳng lẽ để Linh hiến nụ hôn đầu chắc?”
Bị quát một trận, tôi đành nghiến răng làm theo. Còn Lão Giang cũng không rảnh tay, ông lấy ra một hộp t.h.u.ố.c lá, đổ ra một viên t.h.u.ố.c màu xanh đậm rồi nhét vào miệng người đàn ông.
Đúng lúc đó, một tiếng quát vang lên phía sau: “Các người định làm gì với Giáo sư Bạch?”
Tôi quay lại — hóa ra là mấy người của Tự Do Công Xã cũng đã lên tàu. Vài thanh niên tức giận chỉ trỏ, cho rằng Lão Giang đang định đầu độc Giáo sư Bạch.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Chỉ có Tưởng Vạn Lý nói rành rọt:
“Tất cả lùi ra! Giờ chỉ có Hắc Đao Kỳ Lân mới cứu được Bạch giáo sư!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không rõ là vì uy tín của Tưởng Vạn Lý, hay vì bốn chữ “Hắc Đao Kỳ Lân” quá đỗi rợn người, mấy thanh niên kia lập tức im bặt, chỉ nhìn với vẻ nghi hoặc — không tin Lão Giang có thể cứu được một người m.á.u me be bét như vậy.
Sau khi viên t.h.u.ố.c được nuốt xuống, người trung niên khẽ rên lên, rồi dần mở mắt. Điều đầu tiên ông làm là nhìn về phía những chiếc rương.
Chúng tôi ái ngại nói thật: “Đừng nhìn nữa, đầu Phật bị cướp rồi.”
Người đàn ông nở nụ cười t.h.ả.m đạm, rồi như sực nhớ ra điều gì, đột ngột nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Cậu em… mau xem dưới ghế tôi có còn thứ đó không!”
Dưới ghế?
Tôi cúi xuống, phát hiện đệm ghế da phía dưới có một đường chỉ khâu rất nhỏ — may mà khéo léo và kín kẽ, nên đã lọt qua được sự kiểm tra của bọn Warner.
Tôi nói: “Vẫn còn. Mà ông giấu gì trong đó vậy?”
Người đàn ông thở gấp, từng chữ dứt quãng:
“Một tín vật. Trong đó… chứa bí mật… kinh thiên động địa. Tuyệt đối đừng để Warner lấy được! Nếu không, Đôn Hoàng sẽ gặp phải một t.h.ả.m họa chưa từng có trong lịch sử!”
Tưởng Vạn Lý nghẹn ngào gật đầu: “Tôi biết rồi, Bạch giáo sư. Giữ chút hơi tàn, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay.”
Người đàn ông trung niên khẽ lắc đầu: “Không… tôi không sống nổi nữa đâu. Cậu nhất định phải nhớ kỹ lời tôi. Warner tốn bao công sức đào mộ Phật ngọc kia, chẳng qua chỉ là để đ.á.n.h lạc hướng. Thứ hắn thực sự muốn… là kho báu kinh thiên động địa sâu trong Đôn Hoàng… Manh mối để giải mã kho báu… nằm trong tín vật này.”
Ông nói đứt quãng, từng lời như vét cạn sinh lực cuối cùng. Tôi nắm chặt tay, Lão Giang lúc này đặt tay lên vai tôi, ra hiệu cùng ông bước ra xa một chút: “Hãy để họ có thời gian tiễn biệt đồng đội lần cuối.”
Quả đúng như Bạch Băng đã nói, ông ta không còn nhiều thời gian.
Nhưng chúng tôi không biết rằng, Bạch Băng cả đời chưa từng lập gia đình. Không vợ, không con, ông đã hiến dâng trọn cuộc đời mình cho Đôn Hoàng.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, ông nắm c.h.ặ.t t.a.y Tưởng Vạn Lý, ánh mắt chứa chan khát vọng: “Tôi nhìn thấy rồi… thấy núi Minh Sa, thấy Nguyệt Nha Tuyền, thấy hang Mạc Cao… đẹp quá…”
Tưởng Vạn Lý nghẹn ngào gật đầu: “Đúng, chúng ta về nhà rồi, về nhà rồi.”
Bạch Băng khép mắt lại. Tưởng Vạn Lý đau đớn gào tên ông, cầu xin Lão Giang cứu giúp lần nữa.
Lão Giang chỉ khẽ lắc đầu, giọng trầm buồn: “‘Tuyết Sâm Điếu Mệnh Đan’ có thể kích phát tiềm lực của người sắp c.h.ế.t, kéo dài thêm vài phút. Nhưng loại đan này chỉ dùng được một lần. Giáo sư Bạch mất m.á.u quá nhiều, ông ấy chống chọi được đến giờ là nhờ ý chí kiên cường. Giờ tâm nguyện đã hoàn, người c.h.ế.t như đèn tắt dù có là Đại La Kim Tiên cũng đành bó tay.”
Tưởng Vạn Lý mắt đỏ hoe, nói: “Được, vậy chúng ta hãy xem tín vật mà Bạch giáo sư giấu trong ghế là gì.”
Khi Tưởng Vạn Lý dời t.h.i t.h.ể sang một bên, lưỡi đao đen trong tay Lão Giang lóe sáng, cắt gọn gàng phần da ghế.
Tôi đưa tay mò vào trong, quả nhiên từ lớp đệm lấy ra được một pho tượng đất nhỏ bằng nắm tay. Warner — con cáo già ấy tính trăm phương nghìn kế, lại không ngờ rằng Bạch Băng giấu thứ quan trọng ngay dưới m.ô.n.g mình. Đúng là “đèn dưới chân bàn” sáng mà chẳng ai thấy.
Chỉ có điều, pho tượng ấy trông cực kỳ quái dị: đầu rắn thân người, đôi mắt đỏ rực như máu, ánh nhìn lạnh lẽo như rắn hổ mang đang lè lưỡi, toát ra luồng khí âm hàn khiến tôi rùng mình.
“Tượng này… có gì đó tà lắm.”
Lão Giang cũng nhận ra điều đó, khẽ nói.
Ông lập tức tìm một tấm vải đen phủ lên pho tượng, rồi trao cho Tưởng Vạn Lý cẩn thận giữ lấy.
Khi chúng tôi bước xuống tàu, vài phóng viên còn tưởng tượng Phật đầu sắp được công bố, nhưng khi nhìn thấy những t.h.i t.h.ể phủ vải trắng được khiêng ra, cả sân ga lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Không khí nặng nề đến nghẹt thở.
Các nhà khảo cổ, giới thượng lưu, phóng viên… đều sững sờ nhìn nhau. Rồi như hiểu ra điều gì đó, có người lặng lẽ tháo mũ xuống.
Đèn flash tắt đi, sinh viên cất những lá cờ nhỏ, tất cả cúi đầu mặc niệm không ai nói gì, nhưng sự bi thương bao trùm khắp sân ga.
Tuyết vẫn rơi.
Không gian im lặng đến nỗi, từng hạt tuyết rơi xuống cũng nghe rõ. Khi đi ngang qua đám đông, tôi thấy một nữ sinh dựa vào vai bạn trai, nước mắt giàn giụa hỏi:
“Tại sao họ lại cướp quốc bảo của chúng ta… còn g.i.ế.c cả đồng bào mình nữa?”
Nam sinh ấy khàn giọng đáp: “Bởi vì dân tộc yếu thì bị chà đạp.”
Cô gái nức nở: “Vậy… bao giờ chúng ta mới không còn bị chà đạp nữa?”
Chàng trai nhìn về những t.h.i t.h.ể đẫm máu, trong mắt ngoài căm hận còn có chút mơ hồ xen lẫn tuyệt vọng, cuối cùng chỉ đáp bốn chữ: “Tôi… không biết.”
Ga tàu khi ấy lặng im chỉ còn tiếng khóc — mọi người đều đang tự mình cúi đầu tiễn biệt những người đã ngã xuống.
Chỉ riêng Tưởng Vạn Lý vẫn đứng bất động trong gió tuyết, nhìn về phía tây —đó là hướng về nhà của Bạch Băng, cũng chính là hướng của Đôn Hoàng…