Thế nhưng bên ngoài đã vang lên tiếng đất đá bị bới rầm rầm — hoạt thi khổng lồ còn lại sắp phá vào rồi!
Thời gian để họ do dự… gần như chẳng còn nữa.
Sau cánh cửa là một không gian ngầm khổng lồ, thậm chí còn rộng lớn hơn cả hố trời mà chúng tôi đã đi xuống lúc đầu.
Tôi thầm thở dài cảm thán — di tích Âm Khư này quả thật trải dài hàng ngàn dặm, vượt xa sức tưởng tượng của con người!
Chưa đi được bao lâu, đám Lâm Kiến Nghiệp cũng nối gót đi vào. Ngân Linh không nhịn được mà chế giễu:
“Không phải các người nói chúng tôi chọn sai đường sao? Sao lại theo vào?”
Lâm Kiến Nghiệp khôn ngoan không đáp, còn Cầu Tú Tú thì dịu giọng hòa giải:
“Chúng ta cùng vào sinh ra tử bấy lâu, tất nhiên không thể tách đoàn. Hơn nữa, bản lĩnh của ngài Giang, tôi tin tưởng hoàn toàn.”
Là một chuyên gia khảo cổ, tuy Cầu Tú Tú luôn đặt lợi ích của đội khảo cổ lên hàng đầu, nhưng sự khâm phục và lòng tin đối với lão Giang lại là thật lòng.
Trung đội trưởng Trương vẫn còn chìm trong nỗi bi thương mất đi đồng đội, nên chẳng nói gì thêm.
Bất chợt, lão Giang như cảm nhận được điều gì đó. Ông khẽ nhắm mắt, đôi tai hơi rung lên, dường như đang chăm chú lắng nghe âm thanh xung quanh.
Một lát sau, nét mặt ông bỗng rạng rỡ: “Có tiếng gió, phía trước là lối ra!”
Có gió tức là nơi này không kín hoàn toàn — chứng tỏ con đường tôi chọn là đúng.
Mọi người bắt đầu nhìn tôi với con mắt khác, Bạch Thủy còn không tiếc lời khen:
“Chàng trai trẻ, không tệ đâu! Cậu dựa vào gì mà chọn được đúng cửa vậy?”
“Cậu ta hả, hừ, đoán mò thôi.” Ngân Linh bĩu môi, giọng đầy ghen tị khi thấy người khác khen tôi. Tôi không giận, trái lại còn thấy dáng vẻ ấy của cô trong lúc nguy nan thật đáng yêu.
Chúng tôi tiếp tục đi thêm chừng vài phút, phía trước dần trở nên rộng rãi hơn.Bỗng nhiên, sắc mặt Ngân Linh trở nên nghiêm trọng, cô ngoảnh đầu nhìn ra sau. Hạ Lan Tuyết hỏi:
“Sao thế?”
Thì thấy chiếc sọt tre lớn đeo sau lưng Ngân Linh đang khẽ rung động, bên trong vang lên tiếng vo vo — âm thanh của vô số côn trùng đang d.a.o động, dường như linh cảm được nguy hiểm đang đến gần.
“Ngoan nào, đừng sợ.”
Ngân Linh khẽ vỗ lên sọt tre, miệng khe khẽ cất tiếng hát một bài ca cổ nhẹ nhàng.
Tiếng hát vang lên trầm bổng, chiếc sọt tre mới dần yên lại, không còn rung nữa.
Ngân Linh nói với Hạ Lan Tuyết: “Sư phụ, phía trước có thứ rất đáng sợ, ngay cả Lù Lù và Mao Mao cũng bị dọa sợ rồi…”
Lâm Kiến Nghiệp nắm lấy thời cơ, cố tình nói: “Vậy thì phải cẩn thận đấy, một khi trong mộ gặp phải thứ gì đó, e rằng là muốn lấy mạng người ta.”
Rõ ràng hắn đang cố tình chọc vào nỗi đau của Trung đội trưởng Trương. Trên đường đi, toàn bộ thuộc hạ của ông đã c.h.ế.t hết, giờ chỉ còn lại một mình ông, cô độc như kẻ tàn quân.
Ngoài ra, lời nói của Lâm Kiến Nghiệp còn ẩn chứa một tầng ý khác — rằng con đường tôi chọn chưa chắc đã đúng. Dù có thể đi được, nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm và sát cơ!
Cầu Tú Tú là người hiểu chuyện, dịu giọng nói: “Có thể đi được là tốt rồi, nếu bị kẹt lại trong hang, e là đã bị bọn khổng lồ kia ăn sạch.”
Dù lúc này chúng tôi vẫn còn nghe thấy tiếng thở hổn hển của những gã khổng lồ, cùng với tiếng đá va đập rền rĩ. Có vẻ như đến giờ phút này, chúng vẫn chưa từ bỏ việc truy đuổi chúng tôi, quyết tâm g.i.ế.c sạch những kẻ xâm nhập này.
Đang nói chuyện thì tôi phát hiện phía trước xuất hiện một vùng bóng mờ chập chờn, cao đến mức khó đo lường — chẳng lẽ đó chính là khu mộ thất sao?
Tia sáng từ đèn pin quá yếu và tản mát, chưa chiếu đến được đỉnh cao kia đã bị màn đen nuốt chửng. Lão Giang quay sang hỏi Trung đội trưởng Trương: “Còn pháo sáng không?”
Ông Trương đáp gọn một chữ: “Có!”
Ngay sau đó, một quả pháo sáng bay về phía trước — và khoảnh khắc ánh sáng bừng lên, tất cả chúng tôi đều c.h.ế.t lặng, không khí im phăng phắc chỉ còn vang vọng những tiếng hít vào kinh hãi.
Bởi trước mắt chúng tôi không phải là phòng mộ, mà là… một ngọn núi. Một ngọn núi làm bằng quan tài!
Vô số sợi xích lớn phủ đầy gỉ xanh buông xuống từ đỉnh núi, treo lơ lửng từng cỗ quan tài đồng xanh.
Mỗi chiếc quan tài đều được dựng đứng, xếp thành từng hàng, từng lớp, nối dài vô tận — dày đặc đến mức không nhìn thấy điểm cuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trời ơi, đây là thứ gì vậy?”
Chúng tôi chưa từng thấy cảnh tượng nào kinh hoàng đến thế — hàng ngàn cỗ quan tài đồng phủ đầy rêu xanh, bị những dây leo quấn chặt, như thể cả ngọn núi đã hóa thành một khối liền.
Từ xa nhìn lại, chúng giống hệt như từng chùm nho xanh đen treo lơ lửng giữa không trung — âm u, rợn rợn.
Điều đáng sợ nhất là, những quan tài ấy đều… không có nắp. Hàng ngàn xác khô co quắp, gầy rộc hiện rõ trước mắt chúng tôi!
“Một, hai, ba, bốn… Trời đất ơi, ở đây ít nhất phải có cả ngàn xác c.h.ế.t!” Lỗ Bảo Bình vừa đếm vừa ghi chép, nhưng chỉ được một lúc đã không thể tiếp tục.
Từ trên xuống dưới, từ trái qua phải — toàn bộ là quan tài đồng, toàn bộ là xác khô! Khung cảnh ấy khiến người ta rợn tóc gáy, tựa như một thác nước khổng lồ được tạo thành từ… quan tài!
Tôi chợt nhớ đến một câu thơ xưa, dù không thật hợp nhưng lại vô cùng ám ảnh:
“Nước bay thẳng xuống ba ngàn thước, ngỡ Ngân Hà rơi xuống chín tầng mây.”
Mọi người đồng loạt nhìn sang lão Giang — nhưng ngay cả ông cũng thoáng hiện nét sợ hãi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy lão Giang lộ vẻ run rẩy như vậy.
Song, trước mặt Hạ Lan Tuyết, ông vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Đừng sợ, Tứ muội, có ta ở đây.”
Hạ Lan Tuyết không trả lời, còn Ngân Lin thì kiêu hãnh nhún vai: “Nói đùa gì chứ, sư phụ ta sao có thể biết sợ.”
Lão Giang vẫn không quên kéo tôi theo. Ông định kiểm tra chiếc quan tài dưới cùng để tìm manh mối, và bảo tôi đi cùng.
Tôi miễn cưỡng bước đến, phát hiện những quan tài đồng này do niên đại quá xa nên đã mục nát gần hết. Nhưng bên trong, ngoài lớp mỡ đã tan chảy, thì da và cơ thịt của xác vẫn bảo tồn khá tốt — đều trở thành xác khô. Bề mặt t.h.i t.h.ể phủ đầy những hạt trắng li ti, trông như được phủ sương.
Các xác khác cũng tương tự.
Nhưng với nhiệt độ của nơi này, điều đó không thể xảy ra. Lão Giang nhận ra tôi đang thắc mắc, liền nói: “Đó không phải sương — mà là muối hột.”
“Muối?” Tôi kinh ngạc. “Vậy chẳng phải giống như… thịt muối sao?”
Lão Giang gật đầu, nói rằng ông cũng không hiểu rõ, nhưng rõ ràng t.h.i t.h.ể đã được dùng muối để ướp — có lẽ là một kỹ thuật đặc biệt giúp bảo quản thi thể. Nếu không làm thế, thì qua ngần ấy ngàn năm, những t.h.i t.h.ể này sớm đã mục nát tan biến.
“Ôn Thao từng nói, trên cây mọc đầy trái của người c.h.ế.t. Ông nói xem, liệu ngọn núi này có phải là ‘cái cây’ mà hắn nhắc đến không? Nhưng nhìn đi, đâu có cây nào to đến vậy.”
Tôi nhìn sang lão Giang. Ông cau mày, rồi nói: “Hẳn là nói hình dáng thôi. Cậu xem, cả ngọn núi này chẳng phải trông giống một tán cây khổng lồ sao? Những dây leo xanh quấn quanh xích sắt và quan tài, chẳng khác nào những ‘trái cây’ treo lủng lẳng trên cây.”
Lúc ấy, Bạch Thủy tiến lại gần: “Giang tiên sinh, ông kiến thức uyên bác, có đoán được ngọn núi này dùng để làm gì không? Theo lý mà nói, mộ địa phải dựa vào long mạch, còn một ngọn núi toàn xác c.h.ế.t thế này, ngoài việc mang âm khí và xui xẻo, nó còn có tác dụng gì?”
Lão Giang nheo mắt, nhìn lên đỉnh núi âm u mà không nói lời nào. Lúc ấy, Đỗ Văn Bân đẩy nhẹ gọng kính vàng, nói ra một từ: “Không biết các vị có từng nghe qua núi xác chưa?”
Lão Giang như bừng tỉnh, ánh mắt lóe sáng: “Ý cậu là ngọn núi xác được ghi trong Sơn Hải Kinh? Trong sách đó, ngoài việc ghi lại vô số sinh vật kỳ dị, còn nhắc đến hai nơi quái đản nhất — một là Thanh Khâu, hai là Núi Xác. Tương truyền nơi đó chất đầy thi thể, tử khí tràn ngập, từng xác treo lên xác khác, che kín cả bầu trời.”
Ngân Linh chen lời: “Thế chẳng phải giống hệt cảnh trước mặt chúng ta sao?”
Lão Giang xua tay, bảo cô đừng cắt ngang, rồi tiếp lời: “Theo sách ghi lại, sau một thời gian dài, những t.h.i t.h.ể trên bề mặt Núi Xác sẽ mục rữa, hóa thành nước xác. Các t.h.i t.h.ể gần đất thì hấp thụ thứ nước ấy, rồi mọc rễ, đ.â.m chồi, biến thành ‘rừng xác’. Những cây xác đó tuy mang hình dạng của con người — với chi, với thịt, với nội tạng — nhưng đã biến dị thành một loại thực vật, sống nhờ tinh khí nhật nguyệt sinh trưởng.”
Tôi chợt lóe lên ý nghĩ: “Vậy có phải cái ‘cây’ mà Ôn Thao nói, chính là thứ thực vật quỷ dị ấy?”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Lão Giang gật đầu tán thưởng: “Có khả năng lắm. Thực ra, thứ đáng sợ không phải là Núi Xác, mà chính là loài cây đó. Chúng có tên là ‘Tham Thực’. Nghe cái tên là biết rồi — cái gì nó cũng ăn! Loài cây này hấp thu tử khí mà sinh, vốn không thuộc nhân gian, mà là vật của U Minh giới. Ở nhân gian càng lâu, chúng càng sinh ra độc tố, và độc tố ấy buộc chúng phải ăn mọi thứ có sinh mệnh — người, thú, cây cỏ — bất cứ gì sống được, chúng đều nuốt hết, cướp đi sinh khí của đối phương.”
Nói đến đây, lão Giang nuốt một ngụm nước bọt: “Dù sao thì, để đề phòng bất trắc, chúng ta phải mau rời khỏi đây thôi.”
Lời vừa dứt, liền vang lên một tràng tiếng ầm ầm như động đất, kèm theo cát đá rơi xuống ào ào. Một thân hình khổng lồ đột ngột xuất hiện ngay trước mắt chúng tôi.
Mặt đất ở đây không phải lát gạch xanh mà là đất mềm, nên khi thứ đó bước đi, mỗi bước đều để lại một dấu chân to sâu hoắm.
“Gã khổng lồ đuổi tới rồi!” Có người trong đội hét lớn.
Để g.i.ế.c c.h.ế.t chúng tôi — đám kẻ xâm nhập đáng c.h.ế.t trong mắt nó, con quái vật ấy vừa co người lại chui qua những hố đất, vừa dùng đôi tay khổng lồ bới tung mặt đất, vừa đào vừa đuổi, cho đến khi tới được ngọn núi quan tài này.
Chúng tôi đâu còn dám nói thêm nửa lời về cái gọi là “núi xác” nữa, chỉ biết cắm đầu mà chạy trối c.h.ế.t. Nhưng đúng lúc đó, trong đội bỗng có người hét lên: “Nhìn kìa! Đỉnh núi… đỏ rồi kìa!”
Nghe vậy, tất cả đều quay đầu lại — chỉ thấy ngọn núi quan tài khi nãy còn âm u đầy tử khí, giờ lại như đang phun ra từng dải “lưỡi đỏ”, rực rỡ quái dị, nhuộm đỏ cả đỉnh núi.
Những “lưỡi đỏ” ấy không ngừng vung vẩy, chuyển động nhanh như chớp, màu sắc sặc sỡ đến rợn người, tỏa ra mùi tanh nồng của máu.
Lão Giang biến sắc, hét lớn: “Tham Thực! Trên núi thật sự có Tham Thực, hơn nữa… nó đang nở hoa rồi!”