Một đôi mắt màu nâu đỏ từ từ mở ra, tỏa ra ánh sáng âm u lạnh lẽo!
Đôi mắt đó to gần bằng nửa cái đầu tôi. Ngay lúc ấy, trong đầu tôi chợt vang lên một giọng nói băng lạnh: “Đồ đồng… đã mở mắt nhìn chúng ta rồi…”
Đó là câu trích trong ghi chép của Ôn Thao. Lúc đọc, tôi còn không hiểu ý là gì — bây giờ thì đã rõ.
Một tiếng gào rít chói tai vang lên từ cổ họng người khổng lồ. Những mảng đồng dính trên cơ thể hắn rơi xuống ào ào, như thể đang mưa rào bằng đồng xanh.
“Các cậu đang làm cái gì thế hả?” Lúc này Lỗ Bảo Bình vẫn còn chăm chú giúp Bạch Thủy giải mã hoa văn trên con cú đồng, nhưng khi chiếc kính lúp trong tay bị phủ kín mảnh vụn đồng, ông liền bực bội càu nhàu.
Thế rồi ông ngẩng đầu lên — vừa nhìn thấy cảnh trước mắt liền mềm nhũn hai chân: “Trời đất ơi…”
Mặt Lỗ Bảo Bình trắng bệch, đứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không biết nên làm gì. Trung đội trưởng Trương lúc này liền phát huy bản năng lính tráng, một tay túm cổ áo Lỗ Bảo Bình, tay kia kéo luôn Bạch Thủy: “Còn đứng đó làm gì, muốn ở lại làm đồ ăn cho con quái vật này hả!”
Không ai ngờ rằng pho tượng người khổng lồ trước mặt lại đột nhiên sống dậy! Không chỉ một — người khổng lồ còn lại vừa hắt xì một cái thật to, rồi cầm cây rìu đồng khổng lồ c.h.é.m thẳng về phía chúng tôi!
Chiếc rìu đồng đó thật đáng sợ, phần lưỡi to bản tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo như muốn x.é to.ạc không khí.
May mà tuy mọi người đều hoảng hốt nhưng hành động vẫn còn nhanh nhẹn. Cả nhóm lao như bay về một góc của hoàng thành, tránh thoát nhát c.h.é.m nặng nề của chiếc rìu đồng khổng lồ.
Càng sợ hãi tôi lại càng tò mò, không nhịn được liếc nhìn người khổng lồ — chỉ thấy sau khi lớp đồng rỉ trên cơ thể hắn rơi xuống hết, thân hình hắn lại cao lớn thêm một phần!
Nếu trước đó chỉ tầm hai mét rưỡi, thì giờ đây gần như đã cao đến ba mét. Cơ thể đồ sộ, vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn như những khối sắt rắn chắc.
Hắn chưa vội di chuyển, chỉ khom người c.h.é.m xuống một nhát nhẹ, mà cây rìu đồng khổng lồ đã bổ sâu xuống nền đất, để lại một khe nứt dài, những viên gạch xanh nứt toác ra như mạng nhện.
Một tiếng “rầm” vang dội khiến cả hoàng thành cũng rung chuyển. Không dám tưởng tượng, nếu nhát rìu đó c.h.é.m trúng người thì sẽ kinh khủng đến mức nào.
Tôi bỗng nhớ tới một câu thơ cổ: “Xưa có Phòng Phong cao một trượng, quét sạch kẻ thù khắp mọi nơi.”
Chúng tôi điên cuồng chạy trốn trong hoàng thành. Khi đã thoát khỏi tầm tấn công của người khổng lồ, hắn ngẩng cổ, để lộ hai chiếc nanh dài, gầm lên tiếng rống rung trời.
“U... u... u...”
Bốn phía như có hai cơn gió mạnh thổi tới, kèm theo mùi hôi thối nồng nặc khiến ai nấy đều muốn nôn. Chúng tôi nghi ngờ không biết hai gã khổng lồ đó có phải đã nuốt hàng trăm con chuột c.h.ế.t hay không, mùi tanh tưởi thật kinh khủng.
Cầu Tú Tú lo lắng hỏi lão Giang: “Ông Giang, rốt cuộc đó là thứ gì vậy? Sao tượng đồng lại có thể sống lại được?”
Lão Giang nghiêm mặt đáp: “Nếu ta đoán không lầm, đó là hoạt cương (cương thi sống). Khi ấy, tộc Phòng Phong từng tiến cống cho vua Vũ Đinh bốn người khổng lồ. Hai người trong số đó c.h.ế.t vì bảo vệ phu nhân Phụ Hảo nên được ban cho táng lễ vinh dự. Hai người còn lại thì bị luyện thành hoạt cương, phong ấn trong đồ đồng, mãi mãi canh giữ khu di tích Âm Khư này.”
“Hoạt cương?” Cầu Tú Tú kinh ngạc kêu lên.
Nhưng chưa kịp nghe lão Giang giải thích, thì tiếng “rầm rầm” vang lên dữ dội phía sau. Hóa ra hai người khổng lồ kia đang bước tới.
Dù chúng tôi đã chạy khá xa, nhưng chỉ vài bước, chúng đã đuổi kịp. Trước mặt chúng, chúng tôi nhỏ bé chẳng khác gì lũ kiến.
Thân thể chúng nặng nề, mỗi bước đi đều phát ra tiếng “thình thịch” như xe chiến đấu đang lao tới khiến mặt đất rung chuyển như có động đất nhỏ.
Trung đội trưởng Trương không định ngồi chờ c.h.ế.t, liền giơ khẩu tiểu liên trước n.g.ự.c lên, nhắm thẳng vào người khổng lồ và bóp cò!
Một tràng đạn nổ vang, tia lửa b.ắ.n ra liên tiếp, nhưng khi đạn cắm vào người chúng chỉ để lại vài lỗ nhỏ xíu, không hề làm chúng bị thương, thậm chí còn chẳng chảy một giọt máu.
Trung đội trưởng Trương khó hiểu, lão Giang lập tức quát: “Tôi đã nói rồi, đừng phí công! Chúng là cương, là người bị luyện thành cương thi khi còn sống.”
Muốn luyện ra một con hoạt cương, trước hết nạn nhân phải cam tâm tình nguyện c.h.ế.t.
Bởi trong thời gian còn sống, họ phải ăn xác dầu được ép từ t.h.i t.h.ể người c.h.ế.t, không được uống nước, không được ăn đồ tươi sống của con người. Dùng khí tử mà xua tan dương khí.
Dầu xác đó được luyện ra từ những nô lệ bị hành hạ đến c.h.ế.t, mang theo oán khí nặng nề. Sau khi ăn, cơ thể của họ dần thối rữa, nội tạng hoại tử, sợ ánh mặt trời và tính khí ngày càng bạo liệt.
Khi họ đã không còn ra hình người, kẻ luyện cương sẽ đổ vào cơ thể họ hỗn hợp thủy ngân, vôi sống, tiêu hạt cùng nhiều d.ư.ợ.c vật đặc biệt để giữ cho xác không phân hủy, rồi lại cho uống m.á.u tươi của nô lệ để nuôi tính khát máu.
Sau bốn mươi chín ngày, một hoạt cương canh giữ lăng mộ hoàng gia sẽ được hoàn thành.
“Hai người khổng lồ này hẳn chính là bị luyện theo cách đó. Ban đầu họ tự nguyện canh giữ vĩnh viễn cho hoàng lăng, nhưng sau khi uống xác dầu, lại ăn m.á.u đồng tộc, họ đã hóa thành cương thi không còn nhân tính.”
Lời lão Giang còn chưa dứt thì một tiếng “Ầm!” vang lên, lưỡi rìu đồng bổ thẳng về phía chúng tôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chúng tôi lăn lộn tránh né, nhưng một lính tráng đi đầu, vì che chắn cho đội khảo cổ bị c.h.é.m đứt đầu ngay tại chỗ. Máu b.ắ.n tung tóe, chiếc đầu lăn trên không trung trước khi rơi xuống đất.
Trung đội trưởng Trương đỏ cả mắt: “Đồ quái vật! Dù mày là người hay là cương, dám g.i.ế.c anh em tao — hôm nay tao cho mày thành cái rây luôn!”
Nhưng b.ắ.n hết cả băng đạn, hắn chỉ làm một con cương thi khựng lại đôi chút.Lúc này, binh lính bảo vệ đội khảo cổ chỉ còn lại Trung đội trưởng Trương và một lính biệt danh Xuyên Sơn Báo. Xuyên Sơn Báo là tay thiện xạ, giương khẩu s.ú.n.g trường cổ, tìm cơ hội b.ắ.n yểm hộ cho chúng tôi, nhưng hiệu quả chẳng đáng kể.
Một vỏ đạn vàng văng ra, viên đạn bay đi như mũi tên rời cung. Cơ thể người khổng lồ tuy đồ sộ, nhưng động tác lại chậm. Dù hắn cố giơ tay lên che mặt, viên đạn vẫn b.ắ.n trúng thẳng con mắt nâu đỏ.
Một tia sáng lóe lên, mắt hắn nổ tung, gầm lên một tiếng điếc tai, ngã sầm xuống đất.
“Nhắm vào mắt mà bắn.” Lão Giang lạnh giọng nói.
Lúc này, dáng ông cầm s.ú.n.g đứng thẳng, khí thế mạnh mẽ không ai sánh nổi.nTrung đội trưởng Trương không nhịn được phải khen: “Tuyệt! Tay s.ú.n.g cừ thật!” Rồi lập tức cùng Xuyên Sơn Báo tiếp tục nã đạn.
Nhưng niềm vui chẳng kéo dài lâu. Gã khổng lồ lại đứng dậy, bàn tay rời khỏi khuôn mặt, chỉ còn hốc mắt đen kịt, ngoài ra không hề bị thương chí mạng.
Lần này, hắn hoàn toàn nổi điên, đập mạnh vào n.g.ự.c mình rồi gầm rú, lao thẳng về phía chúng tôi.
“Trời ơi… thứ này thật sự không c.h.ế.t được sao?” Trung đội trưởng Trương tròn mắt, kinh hoàng kêu lên.
Chúng tôi đồng loạt quay đầu nhìn về phía lão Giang, chỉ thấy ông đã ném cây s.ú.n.g đi, rồi mắng lớn:
“Hai thứ này bị chôn dưới lòng đất mấy nghìn năm rồi, còn già hơn cả tổ tiên nhà ta, ta cũng bó tay thôi! Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!”
Khi bỏ chạy, trung đội trưởng Trương còn định ném l.ự.u đ.ạ.n để cản bước chân bọn khổng lồ, nhưng lão Giang lại ngăn:
“Đừng nổ tung, coi chừng làm hỏng vương thành đó!”
Hai chân chúng tôi gần như sắp rã rời, bởi dù hai gã khổng lồ kia hành động chậm chạp, nhưng mỗi bước của chúng cũng đủ sánh với mấy chục bước của chúng tôi. Chúng vĩnh viễn không biết mệt, còn chúng tôi thì đã thở hồng hộc, như sắp đứt hơi đến nơi.
Ban đầu chúng tôi còn có thể vòng quanh hố tùy táng mà chạy, còn bọn khổng lồ thì cầm rìu đồng xanh, mỗi nhát c.h.é.m xuống là đất đá bay tứ tung.
Không ít căn phòng âm phủ bị chúng bổ nát bấy, chia năm xẻ bảy. Nhìn lại thì chúng tôi đã chạy đến sát tường thành, nếu tiếp tục thì sẽ lao thẳng ra hào hộ thành mất.
Không biết lão Giang phát điên thế nào, đột nhiên quay đầu, dẫn chúng tôi chạy ngược lại con đường cũ!
Hai tên khổng lồ kia chẳng khác nào hai vị sát thần điên cuồng, như đang chơi đùa với con mồi là chúng tôi. Mọi người ai nấy đều đã kiệt sức, nhất là Lỗ Bảo Bình — người trước đó bị gãy xương giờ lại hét lên rằng cánh tay mình sắp gãy nữa rồi.
Giữa lúc nguy cấp, trung đội trưởng Trương đành cõng Lỗ Bảo Bình lên lưng mà chạy!
Nhưng mang theo người bị thương thì tốc độ chậm đi thấy rõ. Chỉ trong nháy mắt, một tia sáng lạnh lẽo đã quét tới — đó là gã khổng lồ đã đuổi kịp, giơ rìu đồng lên, quyết tâm c.h.é.m c.h.ế.t hết những con mồi dám chống lại mình.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, người lính có biệt danh Xuyên Sơn Báo bỗng dồn hết sức, đẩy mạnh hai người họ ra xa. Còn bản thân anh thì hoàn toàn phơi bày dưới lưỡi rìu khổng lồ!
Rắc! Một âm thanh sắc lạnh vang lên — lưỡi rìu c.h.é.m phập vào thịt. Hai chân của Xuyên Sơn Báo bị chặt đứt, m.á.u tươi phun xối xả ra ngoài.
Phải nói người này đúng là một hán tử thực thụ, rõ ràng đau đớn đến cực độ, vậy mà chỉ nghiến răng rít lên mấy tiếng, trán nổi đầy gân xanh.
Trung đội trưởng Trương làm sao không biết ai đã cứu mình? Khoảnh khắc ấy, tim ông như đông lại, đôi mắt hổ rưng rưng: “Huynh đệ!”
Trong mắt ông chỉ còn lại hình ảnh Xuyên Sơn Báo đổ máu, ông siết cò liên tục, đạn trong băng nã thẳng vào mặt gã khổng lồ. Lỗ Bảo Bình, vốn còn run rẩy vì sợ, nay bị kích động, cũng liều mạng kéo người ân nhân trở lại.
Thấy cảnh tượng đó, tôi chẳng nghĩ ngợi gì nữa, lao lên giúp một tay.
Nhưng đúng lúc ấy, có ai đó đột nhiên đẩy mạnh tôi từ phía sau, khiến chân tôi trượt đi, cả người ngã lăn như một bao cát. Tôi lăn thẳng đến ngay trước mặt gã khổng lồ!
Cùng lúc đó, tôi ngửi thấy một mùi m.á.u tanh nồng nặc, rồi phát hiện trong khi đẩy tôi, người kia còn nhét vào túi tôi một gói nhỏ dính đầy máu.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Mẹ kiếp, ai đang hại tôi đây?!
Tôi hoảng hốt quay đầu lại thì thấy Lâm Kiến Nghiệp đang đứng ngay chỗ tôi vừa ngã ra, trên môi nở một nụ cười quái dị.
Hắn chỉ tay ra sau tôi, rồi trong tiếng “rầm rập” vang trời, hai gã khổng lồ hưng phấn lao thẳng về phía tôi!
Không biết có phải ảo giác hay không, mà tốc độ của chúng rõ ràng nhanh hơn trước, ánh mắt nhìn tôi cũng tràn đầy ham muốn như thể trên người tôi có thứ gì đó hấp dẫn chúng một cách c.h.ế.t người…