Khai Phá Cổ Mộ

Chương 194: Cơn mưa kịp lúc.



 

Sau khi tôi đại khái xác định được hành động của ông, một que diêm bùng sáng trong bóng tối. Chỉ thấy Cách Duy Hãn dựa vào ánh lửa yếu ớt ấy mà bước thẳng về phía cửa hang.

 

Tôi còn tưởng ông muốn xem lại lớp sương bám trong chai thủy tinh. Ai ngờ ông lại trực tiếp cầm cuốc công binh, đập mạnh vào cửa hang, khoét ra một lỗ thủng!

 

Một luồng ánh sáng từ lỗ hổng đó chiếu thẳng vào, sáng đến mức khiến tôi không kịp thích ứng, mắt đau nhói lại. Lão Giang lập tức bật dậy, Trịnh Tam Pháo c.h.ử.i ầm lên: “Đừng có phá! Ông đây đang động phòng trong mơ, vừa mới tháo dây lưng xong…”

 

Đáp lại chúng tôi là tiếng đập càng lúc càng dữ dội của Cách Duy Hãn. Rầm rầm rầm rầm cho đến khi cả cửa hang bị phá toang. Cách Duy Hãn dang rộng hai tay, đứng dưới ánh mặt trời, gương mặt hiện lên sự hạnh phúc như vừa thoát khỏi kiếp nạn.

 

Ngân Linh bĩu môi nói nhỏ: “Chưa mưa mà phá cửa hang làm gì vậy?”

 

Cách Duy Hãn hơi nghiêng mặt, để lộ bộ râu quai nón kiểu nông dân Tây phương, cười lớn: “Tôi ngửi thấy gió đông nam rồi, mưa sắp đến.”

 

Nghe vậy, tôi lập tức thấy không hợp lý. Trời vẫn nắng chang chang, lấy đâu ra mưa?

 

Huống chi một người nước ngoài, dự báo thời tiết chuẩn thế nào được? Chẳng lẽ ông ta là Gia Cát Lượng, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa?

 

Dù lúc đó tôi rất nể Cách Duy Hãn, nhưng trong đầu vẫn mang định kiến cố hữu: tổ tiên mình mới là lợi hại và uyên bác nhất.

 

“Làm gì có mưa.” Tôi nhỏ giọng lầm bầm.

 

Nhưng lời nói còn chưa dứt, một giọt nước nhỏ li ti rơi trúng má tôi. Rồi một giọt khác rơi vào môi. Ngân Linh cũng cảm nhận được, lập tức nhảy cẫng lên: “Mưa rồi! Mưa rồi!”

 

Cách Duy Hãn đắc ý nhìn tôi: “Đó gọi là khoa học!”

 

Lúc này A Thủy cũng đeo hành lý ló đầu ra khỏi hang, phía sau là Trịnh Tam Pháo ngáp dài ngáp ngắn: “Các người có biết động phòng mệt cỡ nào không hả?”

 

Không ai thèm để ý hắn. Chúng tôi đồng loạt bước ra khỏi hang. Đống lửa cách đó không xa đã tắt từ lâu. Lại đúng lúc ban ngày, nên lớp sương ngũ độc đã rút hết vào rừng.

Không biết phương pháp của Cát Duy Hán có thật sự hữu dụng không? Liệu mưa có đẩy lùi được sương độc không?

 

Cách Duy Hãn quay lại thu dọn ba lô. Chúng tôi cũng tranh thủ gom đồ. Lúc đi ra, ông còn tiện tay gỡ cái chai thủy tinh xuống, treo lên ba lô.

 

“Đi thôi. Cơn mưa này không kéo dài đâu, cùng lắm một tiếng. Nhưng thế cũng đủ để chúng ta rời khỏi chốn quỷ quái này rồi.” Ông xem đồng hồ rồi nói.

 

Đi được một đoạn, mưa càng lúc càng nặng hạt. Ở phía xa, đám chướng khí đỏ sậm đang co rút lại với tốc độ mắt thường nhìn thấy được. Thì ra mưa đúng là khắc tinh của chướng khí!

 

Tôi không kìm được mà thán phục Cách Duy Hãn — không, phải nói là thán phục cái kỳ diệu của khoa học!

 

Băng qua cánh rừng, chúng tôi vừa chạy vừa đi, cố gắng tranh thủ từng phút trước khi mưa tạnh. Cuối cùng, chúng tôi cũng rời khỏi “tha hương”.

 

Trước khi đi, Trịnh Tam Pháo bất ngờ “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, hướng về một nơi nào đó trong rừng mà dập đầu ba cái thật mạnh:

 

“Nhị ca, t.h.i t.h.ể anh không còn nữa, Tam Pháo này không thể đưa anh về. Nhưng anh yên tâm, chị dâu em sẽ lo. Từ nay vợ anh chính là vợ em.”

 

Hắn đứng dậy, lau nước mắt, còn cố tình để lại một phần lương khô, chắc là làm đồ cúng?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói thật, đầu óc hắn hơi đần, lời nói việc làm thì quái quái. Thôi kệ. Chỉ cần không hại người là được.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Sau một đêm đường dài, cuối cùng chúng tôi cũng tới được huyện Quảng Hán. Trên đường, Cách Duy Hãn kể về nơi này. Hóa ra cái huyện bé tí chim không thèm đậu này, nhờ bán được nhiều ngọc khí mà bị bọn trộm mộ khắp cả nước nhắm vào. Nước ngầm ở đây sâu vô cùng!

 

“Nhưng các cậu yên tâm, tôi sẽ bảo vệ các cậu.”

 

Nói rồi ông vỗ mạnh vào khẩu s.ú.n.g lục bên hông, hào khí bốc lên: “Nếu có kẻ địch, chúng ta sẽ dùng cách của đàn ông quyết đấu!”

 

Khoảnh khắc đó, Cách Duy Hãn như hóa thành hiệp khách thời xưa, lại giống cao bồi miền Tây sẵn sàng nổ s.ú.n.g cái đùng.

 

Thật ra lúc ấy tôi cực kỳ tò mò. Một mình ông biết rõ Quảng Hán đã thành ổ trộm mộ mà vẫn dám mạo hiểm đến Thôn Tam Tinh?

 

Cát Duy Hán cười thần bí: “Tôi có hậu chiêu!”

 

“Tôi nghĩ ngoài hậu chiêu, chắc còn lý do khác nữa, đúng không?” Tôi liếc về phía Trịnh Tam Pháo.

 

Hắn còn đang chìm trong nỗi buồn mất anh, đầu óc không ở cùng chúng tôi.

Cách Duy Hãn kéo tôi và lão Giang đi lên trước, nói nhỏ: “Các cậu đọc nhật ký của tôi rồi chứ? Vậy phải biết ngoài ngọc khí, Thôn Tam Tinh còn xuất hiện một chiếc mặt nạ đồng xanh thần bí!”

 

Nghe vậy, tim tôi giật hẳn một nhịp.

 

Chiếc mặt nạ ấy chính là thứ tôi quan tâm nhất lúc này. Tôi vội hỏi: “Mặt nạ đồng cũng do nhà họ Yến Đạo Thừa đào được sao? Giờ nó đang ở đâu?”

 

Cách Duy Hãn lắc đầu: “Không. Nó do một trong những trợ thủ của tôi đào lên.”

 

Hóa ra, sau khi tin ngọc khí lan ra, trợ thủ của ông Lâm Lương Ngọc đã lập tức đến Thôn Tam Tinh. Lâm Lương Ngọc là một sinh viên khảo cổ xuất sắc, cực kỳ say mê nghiên cứu văn hóa Ba Thục mà Cách Duy Hãn theo đuổi.

 

Vì thế, ông thường xuyên cùng anh ta đi phiêu lưu, ghi chép lại rất nhiều tư liệu quý giá. Lần này, vừa phỏng đoán dưới lòng đất thôn Tam Tinh có thể tồn tại một ngôi mộ lớn, họ liền lập tức liên lạc với Cách Duy Hãn.

 

Nhưng lúc đó Cách Duy Hãn đang ở trong núi tìm một loài côn trùng, nhất thời không thể quay về, đành bảo Lâm Lương Ngọc đợi thêm một thời gian…

 

Lâm Lương Ngọc lại là người tính tình nóng nảy, anh ta lo rằng nếu đến muộn, mọi thứ sẽ rơi vào tay bọn trộm mộ. Một khắc cũng không muốn chờ, anh ta mang theo toàn bộ dụng cụ cần thiết, vội vã chạy ngay đến thôn Tam Tinh.

 

“Tất cả ảnh chụp ban đầu đều là do Lương Ngọc gửi về cho tôi, nhưng chính anh ấy lại đột nhiên mất tích…” Nói đến đây, Cách Duy Hãn không khỏi thở dài một hơi.

 

Tuy tôi biết trong lòng ông ấy rất khó chịu, nhưng tôi quá muốn biết chuyện về chiếc mặt nạ đồng thanh kia, nên tiếp tục truy hỏi. Cách Duy Hãn nói rằng ông không rõ chính xác Lâm Lương Ngọc đào được ở vị trí nào, chỉ biết là anh ta ở lại trong thôn một tuần, cuối cùng đào được một vài thứ, trong đó bao gồm cả chiếc mặt nạ đồng thanh ấy.

 

Lâm Lương Ngọc chưa từng thấy loại mặt nạ như vậy, quái dị, thần bí, thậm chí mang theo mấy phần rợn người! Như thể người từng đeo nó vốn không thuộc về thế giới này…

 

Đêm đó, Lương Ngọc đem từng bức ảnh đã chụp, nhờ người chuyển về Đại học Hoa Tây. Đúng lúc đó thì Cách Duy Hãn cũng trên đường trở về. Sau khi nhìn thấy ảnh, Cách Duy Hãn vô cùng phấn khích, đặc biệt là chiếc mặt nạ đồng thanh ấy còn khiến ông dấy lên một sự tò mò chưa từng có!

 

Ông gần như có thể khẳng định dưới thôn Tam Tinh chôn giấu một nền văn minh khổng lồ huy hoàng, rực rỡ, và chắc chắn câu chuyện phía sau nó sẽ khiến người ta kinh ngạc.

 

Khi ấy ông cố gắng kiềm chế sự kích động, lập tức bắt tay vào nghiên cứu. Nhưng dần dần, ông phát hiện kỹ nghệ chế tác của chiếc mặt nạ dường như thuộc về thời Thương Chu, nhưng vào thời Thương Chu thì khu vực Tứ Xuyên lại hoàn toàn không có quốc gia nào tồn tại.

 

Sau đó, ông gọi điện cho Tưởng Vạn Lý, muốn hỏi thăm và xin chỉ dẫn. Kết quả lại nằm ngoài dự đoán: Tưởng Vạn Lý cũng đã biết chuyện xảy ra tại huyện Quảng Hán, thậm chí còn nói với Cách Duy Hãn rằng tuyệt đối không được động vào thứ dưới thôn Tam Tinh. Những món ngọc khí đó mang theo một lời nguyền đáng sợ!