Khai Phá Cổ Mộ

Chương 170: Nghệ thuật nuôi xác



 

Tôi không biết phải an ủi Nguyệt Nguyệt thế nào, chỉ biết dựa vào cửa sổ xe lửa, theo nhịp lắc lư mà nhìn ra ngoài.

 

Linh Nhi là cũng ít nói hơn hẳn, ôm cái rổ tre to, lẩm nhẩm hát những bài hát dân ca của người Miêu, vừa như đang tưởng nhớ Lù lù đã hy sinh, vừa như đang an ủi những sinh vật khác trong rổ.

 

Lão Tiền thắp một nén nhang rất lạ trong toa, khác hẳn loại nhang độc của Lâm Bà Bà, có tác dụng giúp an thần cực mạnh, khiến tôi cảm giác các vết thương của mình bớt đau hẳn, sức lực và tinh thần cũng phục hồi nhanh chóng.

 

Sau này qua lời kể của lão Giang, tôi mới biết nén nhang đó do lão Tiền phối chế từ hàng chục loại d.ư.ợ.c liệu quý. Bình thường ông còn không cho người khác ngửi, đủ thấy lão quý mến tôi và Ban Ban đến mức nào.

 

Lão Giang nhận xét: “Loại keo kiệt như lão Tiền, tiền ở đâu là lòng ở đó.”

 

Một đêm nọ, đoàn tàu cuối cùng cũng đến Yến Kinh.

 

Vì mang theo bảo vật quốc gia xá lợi lưu ly bảy màu, chúng tôi không thể giao cho Giáo sư Tưởng Vạn Lý ngay, nên khi chia tay tôi chỉ kịp nhìn Nguyệt Nguyệt thật sâu, muốn nói gì đó mà không biết bắt đầu từ đâu.

 

Chỉ biết lúc chia tay, Nguyệt nguyệt không theo Tự do Cộng xã mà đi cùng Lạc Đà và những người khác hướng về một phía khác.

 

Khi đó tôi không có thời gian suy nghĩ thêm, nhiệm vụ trên vai, chúng tôi lập tức lên đường về trụ sở Kỳ Lân.

 

Vẫn là tòa nhà cô lập bốn tầng màu đen thẫm, đứng giữa vùng hoang vu mênh m.ô.n.g như một tấm bia mộ lạnh lẽo, lặng lẽ chờ đợi chúng tôi trở về. Hạ Lan Tuyết đi cùng Linh Nhi để chăm sóc Bannban, còn tôi và lão Giang thì lên tầng bốn nhận lệnh.

 

Chúng tôi bước vào mà không bật đèn, vẫn thấy rõ bóng dáng ngồi ở vị trí chính giữa. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua cửa sổ, phủ lên người thủ lĩnh Kỳ Lân, tạo cảm giác cô đơn, hiu quạnh của bậc thượng vị.

 

Lão Giang bật đèn, bắt đầu báo cáo chi tiết chuyến đi Tây hành của chúng tôi. Thủ lĩnh Kỳ Lân không quay lại, nhưng thư ký trong bóng tối, ‘rạch rạch rạch’ ghi lại từng hiểm nguy chúng tôi gặp phải.

 

Tôi cùng lão Giang tỉ mỉ mô tả từng loại quái vật, từng cơ quan bẫy. Nếu không có sai sót, tất cả sẽ được lưu vào hồ sơ hạng S, giữ mãi trong kho lưu trữ. Khi biết hai thành viên đã hy sinh, thủ lĩnh Kỳ Lân mới quay xe lăn lại, thở dài:

 

“Lại thêm hai người…”

 

Có lẽ đó là nỗi buồn của một người cầm quyền, dù đã lường trước mất mát, vẫn không thể tránh khỏi đau lòng.

 

Lão Giang báo cáo xong một cách bình thản. Nghe về mưu mô của Warner, sự vĩ đại của Lạc Hòa Thượng và bi thương của Vương Thừa Phong, thủ lĩnh lại chìm vào im lặng lâu dài. Cuối cùng, ông nhìn vào chiếc hộp trong tay chúng tôi, nhẹ nhàng nói:

 

“Ít nhất, nó đã về!”

 

Tôi cẩn thận mở chiếc hộp chứa xá lợi lưu ly bảy màu, và trong khoảnh khắc xác minh thật giả, căn phòng họp tối tăm lập tức rực sáng nhờ vòng hào quang nhiều màu từ xá lợi.

 

Sắc màu bảy báu giao thoa, đẹp rực rỡ, như Bồ Tát hiện hình, muôn Phật hướng về. Qua những tia sáng rực rỡ ấy, chúng tôi như trở lại Tây Vực, trên sa mạc mênh mông, nhìn thấy một vị hòa thượng cưỡi ngựa gầy, chống gậy thiền đi từ đầu đường tơ lụa cổ chậm rãi tới.

 

Ngài mang đến hòa bình, cũng mang đến hy vọng. Chỉ trong chốc lát, tôi không kìm được nước mắt!

 

Thủ lĩnh Kỳ Lân nhìn xá lợi chăm chú, rồi vẫy tay bảo chúng tôi đặt lại vào hộp. Ông trầm giọng:

 

“Warner nói không sai, dân tộc chúng ta hiện chưa đủ khả năng bảo vệ bảo vật. Vì đặc biệt, xá lợi lưu ly bảy màu tạm thời do Kỳ Lân giữ, chưa thể công bố.”

 

Khi đó, Tây Bắc vẫn chìm trong chiến tranh quân phiệt. Xá lợi rơi vào tay bất cứ quân phiệt nào cũng sẽ là t.h.ả.m họa.

 

“Khi tình hình ổn định, tôi sẽ trực tiếp giao xá lợi cho bảo tàng quốc gia, có lẽ đây cũng là điều Lạc Hòa Thượng mong muốn.”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ngày hòa bình trở lại, xá lợi bảy màu sẽ lại chiếu sáng mảnh đất này.

 

Những ngày sau, tôi, lão Giang, Hạ Lan Tuyết và Ngân Linh được nghỉ phép dài.

 

Một là không có nhiệm vụ quan trọng gì cả. Hai là chúng tôi lần này sức lực hao hụt, lão Tiền ngày nào cũng bắt chúng tôi uống một loại t.h.u.ố.c dạng canh hôi thối khó chịu, đồng thời dặn đi dặn lại, uống chưa đủ một tháng thì tuyệt đối không được nhận công việc nào khác!

 

Nhưng sự quan tâm của lão Tiền với chúng tôi chỉ là thứ yếu, mục đích thực sự không phải ở chúng tôi, mà là Ban Ban.

 

Ông gần như ba ngày lại chạy một lần lên ký túc xá, danh nghĩa là kiểm tra tình trạng hồi phục của tôi, nhưng thực tế thì luôn bám sát Ban Ban, quan sát dòng m.á.u chảy trong người cậu, kiểm tra mọi dấu hiệu sinh tồn, khiến tôi không khỏi nghi ngờ Ban Ban có còn sống hay không.

 

Nhưng Ban Ban vẫn chẳng khá hơn, ngoài trạng thái hôn mê, hầu như không bao giờ tỉnh táo. Điều này khiến tôi đôi chút nghi ngờ thực lực của lão Tiền – vị thần y này rốt cuộc có giỏi thật không.

 

Cứ như vậy, kéo dài suốt cả tuần. Một sáng sớm nọ, khi tôi vẫn đang mơ mộng, lão Tiền bất ngờ xông vào ký túc xá, kéo tôi khỏi giường, chỉ vào cây trúc thư cổ trên tay hớn hở :

 

“Ban ban, cứu được rồi!”

 

Tôi còn mơ màng hỏi ông cứu bằng cách nào. Lão Tiền vuốt bộ râu dê tỉa tót gọn gàng: “Đào hố, chôn xác.”

 

“Cái gì?” Nghe xong, tôi bật dậy khỏi giường ngay lập tức!

 

Giữa đêm khuya!

 

Lão Giang một tay vác cuốc, một tay cầm xẻng sắt, còn tôi thì cõng Ban ban, lẽo đẽo theo sau lão Tiền, lén lút rời Kỳ Lân.

 

Ngoại ô Bắc Bình đen như mực, ngoài vầng trăng treo cao, hầu như không có lấy một ánh sáng nào. Gió lạnh thốc vào người, khiến tôi chợt nhớ tới câu: “Trăng đêm đen gió cao, sát nhân cướp của.”

 

“Tại sao lại phải làm giữa đêm thế này?” Nghĩ đến việc sáng sớm đã bị lão gọi dậy, giờ lại phải thao thức tới tận nửa đêm, tôi ức muốn nổ tung.

 

Lão Tiền khoanh tay đi trước, thong thả: “Sao vội thế, chẳng lẽ ngươi nghĩ Kỳ Hắc Đao kỳ Lân như ta muốn cướp sắc đẹp của ngươi sao?”

 

“Tôi mà muốn cướp thì cũng chỉ có con cương thi kia thôi.”

 

Nghe vậy, tôi lập tức đứng sững, quần Ban ban co lại một nhịp. Lão Giang thản nhiên vẫy tay:

 

“Ông ấy chỉ đùa thôi, ai trong Kỳ Lân mà không biết lão Tiền chỉ quan tâm đến tiền? Cho dù một mỹ nhân tuyệt sắc cởi trần trước mặt lão, cũng chỉ nghe lão bảo: ‘Cô bé, khí huyết của cô không lưu thông.’”

 

Hóa ra lão Tiền còn có vài chuyện kỳ quặc trong quá khứ. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đến một ngọn đồi nhỏ hoang vắng, lão Tiền chỉ vào chỗ trăng chiếu nhiều nhất, nơi hơi nước từ lòng đất phả ra mờ mờ.

 

“Chính là đây…”

 

Ông nói xong, bảo lão Giang đào đất sâu một mét.

 

Lão Giang không nói gì, ba nhát cuốc là xong một cái hố lớn, mồ hôi nhễ nhại. Lúc này lão Tiền quay sang tôi:

 

“ Cậu, đưa Ban ban vào đó.”

 

Cái gì? Cái hố này là để chôn Ban ban sao?