Khai Phá Cổ Mộ

Chương 160: Tiếng gầm của Lang Soái Đại Thương.



 

Tôi gắng sức giơ d.a.o Trảm Thần lên chống lại hắn, nhưng thân thủ của hắn ở đẳng cấp nào, còn tôi ở đẳng cấp nào ngay cả Lão Giang cũng phải gọi hắn một tiếng tiền bối!

 

Hắn chỉ tiện chân đá một cái, tôi đã bị hất văng ra xa hai, ba mét. Ngân Linh sốt ruột định thả lũ cổ trùng trong giỏ trúc ra, nhưng kể từ khi Lâm bà bà xuất hiện, hương khí từ nén “Tùng Thượng Nhất Chi Hương” đã lan khắp gian phòng

.

Đám cổ trùng của cô chẳng những không thể xông pha chiến đấu, mà ngay cả khi rúc trong giỏ trúc cũng run rẩy co ro.

 

Cô gái nhỏ Ngân Linh chỉ còn biết đeo chiếc giỏ to trên lưng, lao thẳng vào Bùi Cầm Hổ. Không những không hạ được hắn, mà còn bị hắn bóp cổ, nhấc bổng lên không:

 

“Vân nhi đã từng thích ngươi, vậy thì ta g.i.ế.c ngươi, để hai người các ngươi tổ chức một đám cưới âm dưới chín suối đi.”

 

“Không được! Không được làm hại cô ấy!”

 

Tôi lại một lần nữa giơ d.a.o Trảm Thần đ.â.m tới, nhưng vẫn bị Bùi Cầm Hổ né được. Hắn nắm lấy cổ tay tôi, vặn mạnh, khiến cánh tay trật khớp. Tôi kêu lên một tiếng t.h.ả.m thiết, hắn lại đá mạnh vào n.g.ự.c tôi một cú, khiến ngũ tạng như đảo lộn, m.á.u trào ra khóe miệng.

 

“Chấm dứt thôi!” Bùi Cầm Hổ cười lạnh, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt. Tôi nghiến răng, gắng gượng bò dậy, nhưng cứ mỗi lần vừa nhích được một chút, lại bị hắn dẫm mạnh xuống đất.

 

“Lão rùa già, ông rồi cũng chẳng có kết cục tốt đâu!” tôi gào lên.

 

Bùi Cầm Hổ dẫm mạnh lên mặt tôi, bùn đất trên đế giày quệt ngang má, giọng già nua lạnh lẽo cực độ: “Người không có kết cục tốt bây giờ là ngươi.”

 

Đúng lúc tôi và Ngân Linh sắp bị g.i.ế.c, Lão Giang rút d.a.o lao đến cứu, nhưng vừa động thân đã sơ hở. Lâm bà bà lập tức tung đòn đ.á.n.h lén!

 

Thân thể Lão Giang va mạnh vào tường, bàn tay phải thâm đen rõ ràng đã trúng độc.

 

Lâm bà bà cười khẩy, chỉ thẳng vào mặt ông ta:

 

“Ta đã nói rồi, kẻ nào còn có ràng buộc trong lòng, kẻ ấy không bao giờ là đối thủ của ta. Lão đại của ngươi như vậy, ngươi cũng thế.”

 

Kết thúc rồi sao? Thật sự phải kết thúc rồi sao?

 

Trong lòng tôi chỉ còn một mảng tro tàn. Khi tất cả như sắp định đoạt, Ban Ban đột nhiên quay đầu nhìn tôi.

 

Tôi cố gắng ngẩng đầu lên nhìn lại hắn. Dù ánh mắt hắn trống rỗng, tôi vẫn gượng cười, cố gắng thốt ra từng chữ: “Ban Ban… chạy đi!”

 

Dường như hắn hiểu được. Một giọt chất lỏng lăn dài từ khóe mắt hắn. Xác vương cũng biết khóc sao?

 

Tôi không biết. Tôi chỉ biết trong khoảnh khắc ấy, từng hình ảnh ùa về trong đầu —

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Lúc khai quan ở Âm Khư, tôi nhìn thấy hắn lần đầu, hắn đã nhận tôi làm chủ nhân… Tôi dạy hắn ăn, dạy hắn nhận mặt chữ, mua cho hắn bộ quần áo đầu tiên.

 

Từ khi nào tôi không hay, hắn đã trở thành người thân của tôi. Trong lòng tôi, hắn chưa bao giờ là con xác khát m.á.u đáng sợ mà chỉ là một con sói nhỏ ngoan ngoãn, nghe lời.

 

Nhưng tôi không ngờ, giữa chúng tôi có bao nhiêu “lần đầu tiên”, vậy mà trong lần đầu cùng nhau ra trận, lại chính tôi hại hắn.

 

Ban Ban, xin lỗi… tôi đã không bảo vệ được cậu!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn cảnh hắn bị trói chặt trong đau đớn, nước mắt tôi lăn dài. Tôi oán trách chính mình tại sao lại dẫn hắn rời khỏi Kỳ Lân?

 

Bỗng nhiên, tôi thấy cơ thể hắn khựng lại. Hai lão đạo trói hắn bằng dây cũng bất động. Gió ngừng thổi, vạn vật lặng im dường như cả trời đất đều ngừng lại trong khoảnh khắc ấy.

 

Rõ ràng tôi thấy, ngay lúc đó, Ban Ban nhắm mắt lại, m.á.u hắn chảy ra, bốc hơi giữa không trung. Khi hắn mở mắt lần nữa, tôi như nhìn thấy cảnh tượng từng xuất hiện ở Âm Khư vô số âm binh của triều Thương Đại, mặc giáp sắt xanh lam, tay cầm trường thương, toàn thân bốc lên ngọn lửa u linh lạnh lẽo!

 

Họ là chiến hữu của hắn những chiến binh từng theo nữ tướng Phụ Hảo chinh chiến bốn phương, bảo vệ từng tấc đất của Hoa Hạ.

 

Trong ranh giới giữa sống và c.h.ế.t, tôi thấy Ban Ban hóa trở lại thành Lang Soái Đại Thương!

 

Một tiếng sói gầm động trời, dây trói nổ tung thành từng mảnh vụn. Tiếng gào thét của hắn như muốn x.é to.ạc cả mái chùa Phật tháp. Lang Soái Đại Thương — vô địch trên chiến trường! Kẻ nào cản đường, đều hóa thành tro bụi!

 

Theo tiếng gầm vang dội, thi khí quanh thân hắn cuồn cuộn gấp bội, hóa thành cơn gió dữ, cắt nát sợi dây trói vàng óng.

 

“Không… không thể nào.”

 

“Dây trói xác làm sao đứt được? Đó là báu vật tổ truyền kia mà!”

 

Lý Cầm Bào và Vương Cầm Xá kinh hoàng thốt lên. Phải biết, dây trói xác này được luyện bằng vật cứng nhất, nhu nhất thiên hạ, hòa cùng tâm huyết của hàng chục đời Mộ Kim tổ sư chuyên khắc chế thi vương!

Vậy mà giờ… lại bị cắt đứt ư?

 

Ban Ban vừa thoát khỏi trói buộc, liền giơ thương Long Vân ánh thép chói lòa. Chỉ thấy một bóng người lướt qua, hắn một mình một thương lao thẳng vào hai lão Mộ Kim.

 

Xung trận!

 

Lão thứ nhất còn chưa kịp phản ứng đã bị đ.â.m xuyên ngực, c.h.ế.t không kịp ngáp. Bùi Cầm Hổ thấy vậy cũng không còn hơi sức để lo cho tôi và Ngân Linh , vội nhảy vào cứu viện nhưng chiếc chuông tam xoa trong tay hắn đã vô dụng.

 

Qua vài hiệp giao chiến, thương của Ban Ban quét ngang, c.h.é.m đứt cánh tay đang cầm chuông của hắn.

 

Bùi Cầm Hổ gào thét đau đớn: “Cánh tay của ta! Cánh tay của ta—!”

 

Lão khác vội đỡ hắn rút lui.

 

Ban Ban oai phong lẫm liệt, lùi lại đứng bên cạnh tôi. Nhưng mỗi bước hắn đi, ánh đỏ trong mắt dần tắt, thân thể run rẩy yếu dần dường như sức lực đã hoàn toàn cạn kiệt.

 

Ngay khi hắn sắp ngã xuống, tôi vội lao đến ôm chặt lấy Ban Ban.

 

Cùng lúc đó, những trận chiến ở hai bên cũng đều có kết quả. Lão Giang trọng thương, Lâm bà bà cười đắc ý, còn Thẩm Tiểu Vũ và Dante thì đều mất khả năng chiến đấu.

 

Lúc này, chỉ còn lại Điêu gia đang gắng gượng che chở cho tất cả chúng tôi!

 

“Thủ lĩnh tổng của phái Tẩu Sa Môn, quả thật danh bất hư truyền.” Warner vỗ tay tán thưởng, rồi ra hiệu cho thêm nhiều cao thủ xông về phía Điêu gia.

 

Tôi nóng ruột như kiến bò trên chảo, chạy vòng quanh rồi nhìn về phía Lão Giang, muốn hỏi ông ta giờ phải làm gì.

 

Lão Giang liếc tôi một cái, dùng miệng mấp máy ra hiệu: “Còn một cách.”

 

Nói xong, ánh mắt ông dừng lại ở bộ cơ quan khổng lồ giữa chính điện tháp Phật .