Tôi lúc này mới biết, bão cát đen cũng đã thu hút toàn bộ quân đội của Warner. Khi thấy đoàn lạc đà đồ sộ tiến tới, lão Giang và mọi người buộc phải nhảy vào vòng xoáy.
“Việc không chờ được nữa, đã vào thì phải tìm xá lợi nhanh chóng, giải quyết gọn lẹ.” Đây là giọng nói của Tưởng Vạn Lý.
Vào bên trong tháp Phật, giáo sư Tưởng Vạn Lý rõ ràng rất hưng phấn! Nhưng hiện tại, chúng tôi còn chẳng biết mình đang ở phần nào của tháp. Lần này đến quá gấp, mọi người không mang theo đèn pin, chỉ có vài cái bật lửa tạm thời để chiếu sáng.
Điêu gia tinh mắt chợt nhìn thấy trên tường có một chiếc đèn trường minh kỳ lạ. Chiếc đèn làm toàn bộ bằng pha lê, nhưng lại không có tim đèn!
Hình dáng giống như một vị tăng Tây Vực giơ cao một chiếc gương, đang cầu nguyện ánh sáng từ trời cao, dường như muốn nhắn nhủ điều gì đó.
Điêu gia là tay trộm mộ số một Tây Bắc, chỉ cần nhíu mày đã tính được đường. Ông bước nhanh đến đèn pha lê, xoay bức tượng vị tăng cầm gương, hướng vào một tia sáng nhỏ lọt vào từ cửa sổ.
Chớp mắt, đèn pha lê như được nạp năng lượng, ánh sáng chiếu sang chiếc đèn khác. Chu trình này tiếp tục, tất cả đèn pha lê xung quanh bừng sáng, phản chiếu ra những màu sắc lấp lánh tuyệt đẹp.
Chúng tôi nhân cơ hội đó nhìn rõ xung quanh, hóa ra rơi vào một căn phòng kín. Hai bên tường là hai dãy tranh tường phong cách Tây Vực, màu sắc rực rỡ, sống động như thật.
Trên tranh vẽ một vị tăng dắt ngựa gầy, đi qua các quốc gia Trung Nguyên.
“Là Lạc Hòa thượng !” Điêu gia nói ngay.
Tôi và lão Giang quan sát kỹ hơn, hóa ra lần này Lạc Hòa thượng đến Nam Lương, khuyên vua ngừng chiến với Bắc Lương, cùng bảo vệ hòa bình trên Con đường Tơ lụa.
Vua khinh thường sự xuất hiện của Hòa thượng, còn vỗ tay ra hiệu cho bọn lính mang vào một cái lồng sắt. Ông ta nói, nước láng giềng vừa tiến cống một con hổ dữ, nhưng hổ đã ba ngày không ăn do đi đường gập ghềnh. Nghe chuyện Phật từng cắt thịt nuôi đại bàng, không nỡ để chim c.h.ế.t đói, Hòa thượng đã cắt một miếng thịt trên người cho chim ăn.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Vua hỏi, nếu Lạc hoà thuợng cắt thịt mình để nuôi con hổ, thì mới cho tiếp tục thuyết pháp…
Tôi còn nhìn thấy trong tranh, lính vua mang ra bộ d.a.o mổ và d.a.o nhọn để cắt xương.
Ai cũng nghĩ Lạc Hòa thượng sẽ sợ hãi mà bỏ chạy, nhưng không ai ngờ, trên tranh, ông vẫn mỉm cười từ đầu đến cuối. Ông chắp tay, niệm thầm một câu A-di-đà Phật, rồi cởi áo tăng ra đặt gọn gàng sang một bên.
Tiếp đó, ông cầm dao, cắt một miếng thịt ở đùi, ném vào lồng hổ.
Một số nữ tỳ che mắt lại, lính canh cũng quay đi vì thương cảm, nhưng điều kỳ diệu xảy ra: m.á.u chảy ra từ miếng thịt của Lạc Hòa thượng lại có màu vàng rực!
Khi miếng thịt được ném trước mặt con hổ đói, hổ không lao vào c.ắ.n xé mà trái lại, từ mắt nó chảy ra một dòng nước mắt trong, rồi gầm lên một tiếng rồi quỳ trước mặt nhà sư. Hổ rơi lệ, mãnh thú quỳ gối, cảnh tượng này khiến vua tin rằng Bồ Tát đã hiển linh.
Vua kinh ngạc, lập tức đồng ý cho Lạc Hòa thượng, ra lệnh quân đội tiền tuyến rút khỏi bốn quận ở Đôn Hoàng.
“Lạc Hòa thượng thật thần kỳ…” Tôi nói: “Nếu câu chuyện trên tranh tường là thật, thì ông ấy đang từng bước thuyết phục các vị vua hiếu chiến, thậm chí sẵn sàng hy sinh bản thân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhưng sao m.á.u chảy ra lại màu vàng?” Ngân Linh không hiểu hỏi, “Ông ấy không phải người sao?”
Vấn đề này thật sự không ai có thể giải thích. Cuối cùng, giáo sư Tưởng Vạn Lý giải thích rằng, khi dân chúng tôn sùng một bậc hiền nhân đến mức cực độ, họ sẽ liên tục thần thoại hóa người đó, như Phục Hy Nữ Oa nửa người nửa rắn, hay Lưu Bang là con rồng… tất cả đều là giả.
Nhưng lúc ấy, chúng tôi chưa biết rằng Lạc hoà thượng thực sự chảy m.á.u màu vàng, và nơi ông đi qua đều là kỳ tích.
Còn bí mật mà gia tộc Warner tìm kiếm lâu nay, chính là liên quan đến ông…
Ở cuối bức tranh là một bức tường dày, vẽ một tiểu quỷ đang há mồm múa vuốt. Quỷ xanh từ đầu đến chân, tóc dài xanh, răng nanh nhọn, tay cầm một cây giáo lạnh lùng Như thể sắp lao vào chúng tôi, thật kinh hãi!
“Dạ xoa, đây là Dạ xoa trong Bát Bộ Thiên Long!” chúng tôi đồng thanh kêu lên.
Tôi nhìn kỹ bức tranh, lập tức hiểu ra: “Dạ xoa là sứ giả địa ngục, tượng trưng cho cái c.h.ế.t. Lạc Hòa thượng trong tranh đã nhìn thấu sinh tử, mới chọn cách lấy mình nuôi hổ, nhờ vậy mới cảm hóa được chúng sinh.”
Vấn đề là phía trước không còn đường, chúng tôi làm sao thoát ra?
Tôi đưa tay chạm lên bức tường vẽ Dạ xoa, trực giác mách bảo mọi cơ chế phải nằm ở đây. Khi tay tôi chạm vào đùi Dạ xoa, bỗng nghe tiếng cơ cấu kêu rộp rộp.
Hàng gạch nơi vẽ đùi Dạ xoa trượt vào trong, thay vào đó là một bục đá dài thò ra.
Trên bục đá có một cái đĩa, trong đĩa đặt một con d.a.o nhọn như tranh trên tường. Ngân Linh giật mình, che mắt lại: “Trời ơi, nó không phải yêu cầu mỗi người phải cắt một miếng thịt của mình để đặt vào đĩa rồi mới đi ra chứ? Kinh quá!”
Điêu gia nheo mắt: “Khả năng đó thật sự có. Nếu không có quyết tâm lấy mình nuôi hổ, sao chứng tỏ được lòng thành với xá lợi?”
Khi chúng tôi còn bối rối, Tưởng Vạn Lý bỗng tiến đến, xắn tay áo, dùng d.a.o trên đĩa cắt một miếng thịt đùi mình bỏ vào.
Rõ ràng ông chỉ là học giả, nhưng toàn bộ quá trình không hề kêu một tiếng!
Dường như không cảm thấy đau đớn, nhưng chân trái ông đã chảy m.á.u ướt sũng. Nguyệt Nguyệt lập tức chạy tới, dùng băng cứu thương băng lại, giọng lo lắng: “Giáo sư, sao ông làm vậy? Chúng ta còn nhiều cách khác mà.”
Tưởng Vạn Lý vẫy tay: “Không sao, đây là cách đơn giản và nhanh nhất. Tôi đoán cơ chế này không yêu cầu tất cả, chỉ cần một người thể hiện quyết tâm lấy mình nuôi hổ, nó sẽ mở.”
“Bạch Băng, Tiểu Vũ họ đã vì niềm tin mà hy sinh mạng sống, tôi mất một miếng thịt có là gì đâu.”
“Tôi, Tưởng Vạn Lý, tuyệt đối không trở thành gánh nặng của đội!”
Vừa dứt lời, bục đá “vút” một cái, miếng thịt trên đĩa tự động trượt vào trong. Không lâu sau, bức tường đá trước mặt bắt đầu từ từ nâng lên, thật không ngờ cửa ải này đã phá được!
Nhưng khi bụi tan, hi vọng lại hóa thành thất vọng. Bởi vì trước mắt chúng tôi không phải là lăng mộ nguy nga hay rương chứa xá lợi, mà là một mê cung lớn hơn nhiều.