“Cướp ư? Có vẻ các người thật sự không hiểu tôi là ai.”
Nguyệt Nguyệt nghiến răng, giọng run lên vì giận:
“Bao năm qua, ông đã cướp đi bao nhiêu cổ vật từ Đôn Hoàng? Đã xé bao nhiêu bức bích họa tuyệt đẹp trong động Mạc Cao? Sự xuất hiện của ông chính là t.h.ả.m họa của Trung Hoa! Đến khi ông c.h.ế.t, ngay cả Chúa của ông cũng sẽ không tha thứ!”
Từng lời của cô như mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào tim, nhưng Warner chẳng hề thấy xấu hổ, ngược lại còn điềm nhiên nói:
“Không đâu, Chúa sẽ tha thứ cho ta. Vì ta đã mua đủ nhiều phiếu chuộc tội. Các người có biết bao nhiêu nhà thờ được xây bằng tiền của ta không? Bao nhiêu tượng Thánh được tạc bởi gia tộc Tulip của ta? Bao nhiêu trẻ mồ côi được nuôi lớn trong viện từ thiện của ta không?”
Hắn nhấp một ngụm rượu, mỉm cười tự đắc:
“Nếu Chúa thật sự muốn trừng phạt ta, thì có lẽ Người cũng chẳng còn chỗ đứng nữa.”
Nghe hắn nói, tôi chỉ thấy nực cười. Một kẻ chuyên đào mộ, cướp bóc, g.i.ế.c người ở khắp nơi trên thế giới, lại được xem là “nhà từ thiện lớn nhất châu Âu” là “tín đồ ngoan đạo nhất của Chúa”.
Còn gì mỉa mai hơn thế chứ?
Warner dường như nhìn thấy biểu cảm khinh bỉ trong mắt tôi, hắn cười nhẹ:
“Được rồi, có lẽ các người đều hận ta thấu xương. Vậy để ta kể cho các người nghe một câu chuyện.”
Điều khiến chúng tôi bất ngờ là câu chuyện hắn nhắc đến lại bắt nguồn từ Đôn Hoàng.
“Sau khi Con đường Tơ lụa bị cắt đứt, Đôn Hoàng trở thành một vùng biên cương hoang vắng, chỉ còn cát vàng và gió bắc bầu bạn. Mãi đến thời Tuyên Thống của triều Đại Thanh, một đạo sĩ lang bạt tên là Vương Nguyên Lộc mới đến nơi đó.”
“Lúc ấy ông ta nghèo đến mức không còn nơi dung thân, đành tạm ở lại trong động Mạc Cao. Có lẽ là số trời, hoặc là Phật tổ hiển linh, một ngày nọ, ông phát hiện trong hang có một bức tường kỳ lạ.”
“Khi ông tò mò đục mở, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, phía sau là cả kho tàng khổng lồ: hàng ngàn cuộn kinh Phật, tường vẽ đầy những bức họa phi thiên rực rỡ. Rõ ràng, đây là một kho báu vô giá.”
“Vương đạo sĩ hiểu ngay rằng, con đường tu hành cả đời của mình cuối cùng đã dẫn đến đây. Dù đây là bảo vật của Phật môn, ông vẫn tin rằng việc mình tìm thấy chúng là ý chỉ của Phật rằng ông được chọn để bảo vệ nền văn minh Đôn Hoàng.”
“Dù có phải lang bạt, bị khinh rẻ hay mất mạng, ông cũng không hối hận.”
Với tấm lòng yêu nước, Vương Nguyên Lộc lập tức cưỡi lừa, mang theo hai rương kinh Phật, đi suốt đêm đến Túc Châu.
Warner nhấp thêm một ngụm rượu, giọng hắn chậm rãi mà đầy châm biếm:
“Trên đường đi, ông ấy chịu đói, chịu khát, tránh bầy sói, thoát khỏi bọn cướp, đi hơn tám trăm dặm chỉ để gặp vị quan lớn cai quản vùng Tây Bắc.”
“Thế nhưng, ông ta nói khô cả miệng, dâng cả tấm lòng trung thành, kể rằng trong Mạc Cao có vô số bảo vật, là báu vật của dân tộc Hoa Hạ, hy vọng triều đình Đại Thanh có thể bảo vệ chúng.”
“Nhưng vị quan ấy chẳng thèm đoái hoài, chỉ lạnh lùng ném hai rương kinh Phật ra khỏi cửa.”
“Tất cả công sức, m.á.u và nước mắt mà Vương đạo sĩ đã bỏ ra để bảo vệ kinh thư cuối cùng lại bị vứt bỏ như rác rưởi.”
Giọng kể của Warner đầy mỉa mai, nhưng trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh một ông lão áo vải, gầy gò, bước đi giữa gió cát, ôm lấy niềm tin duy nhất rằng đất nước mình sẽ hiểu được giá trị của Đôn Hoàng.
Nhưng điều đó mãi không thành.
Ông chờ đợi suốt nhiều năm, không nhận nổi một lá thư hồi đáp. Cầu xin hết quan này đến quan khác, nhưng tất cả đều như ném đá xuống biển, những cổ vật ông dâng lên bị chia chác, cướp sạch.
Cuối cùng, Vương đạo sĩ tuyệt vọng… Ông không còn trông chờ triều đình nữa.
Và cũng chính khi ấy, một nhà thám hiểm người nước ngoài tên là stein xuất hiện ở Đôn Hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay khi nhìn thấy Mạc Cao, hắn lập tức say mê…
“Một vùng đất như thế này, sao lại tồn tại trên đời? Đây không chỉ là kỳ tích của phương Đông, mà là kho báu của toàn nhân loại!” Stein khẩn cầu Vương đạo sĩ bán cho hắn vài bức bích họa…
Vương đạo sĩ không muốn để những báu vật ấy rơi vào tay người nước ngoài, nhưng Stein lại đưa ra lời dụ dỗ chí mạng, hắn nói rằng, những bức bích họa mà hắn mang đi sẽ được bảo tồn vĩnh viễn, được cất giữ trong viện bảo tàng lớn nhất châu Âu.
Hắn còn hứa sẽ trả cho Vương đạo sĩ một khoản bạc lớn, thậm chí sẵn sàng cử thợ sang giúp ông tu sửa động Mạc Cao.
Cuối cùng, Vương đạo sĩ đành thỏa hiệp.
Nhưng ông vẫn kiên quyết từ chối yêu cầu cuối cùng của Stein, không cho phép hắn nắm quyền quản lý Mạc Cao, bởi ông không muốn thánh địa ấy thật sự rơi vào tay người ngoại quốc.
Stein hiểu được điều đó, nên đổi lại nhiều bạc hơn, rồi mang theo những bức bích họa rời đi trong niềm phấn khích.
Vương đạo sĩ dùng số bạc đó để tu bổ hang động, vá lại những bức tường nứt, gia cố từng pho tượng. Trong thâm tâm, ông chỉ mong nơi này có thể được lưu giữ thêm chút lâu hơn, dù phải dựa vào bàn tay của người mà mình khinh miệt nhất.
Suốt nửa đời còn lại, ước nguyện lớn nhất của ông là Mạc Cao có thể được bảo tồn — dù phải mượn sức của ngoại nhân.
Warner nheo mắt, giọng nói có chút tự hào:
“Sau khi những bức bích họa Đôn Hoàng được đưa đến châu Âu, vô số sách và tạp chí được xuất bản, cả châu Âu như phát cuồng. Cũng từ đó, gia tộc Tulip của chúng ta bị hấp dẫn. Cái tên Tulip có nghĩa là ‘người bảo hộ’. Gia tộc chúng ta tin vào sứ mệnh: bảo vệ mọi báu vật của nhân loại.”
“Khi ấy, toàn bộ gia tộc đều đồng lòng lập ra đội thám hiểm hùng mạnh nhất trong lịch sử, tiến về Đôn Hoàng, không tiếc bất cứ giá nào để mang về thêm nhiều bích họa và kinh Phật!”
“Dĩ nhiên, chỉ một mình Vương đạo sĩ thì chẳng thể ngăn cản được chúng ta. Nhưng chúng ta không g.i.ế.c ông ta. Khi cha ta thấy ông liều mạng chắn trước cửa Mạc Cao, ông chỉ đ.á.n.h ngất rồi trói lại, cho đến khi dọn sạch kho tàng kinh thư.”
“Bởi vì gia tộc Tulip nhìn thấy trong ông tinh thần ‘bảo hộ’.”
Warner dừng lại, ánh mắt sâu thẳm:
“Nhiều năm sau, cha ta nghe tin Vương đạo sĩ qua đời. Ông không c.h.ế.t vì bệnh, cũng chẳng phải vì tuổi già mà là bị chính đồng bào của các người mắng c.h.ử.i đến c.h.ế.t.”
Hắn cười lạnh: “Thật nực cười! Một người cả đời bảo vệ Mạc Cao, trong miệng các người lại trở thành ‘kẻ bán nước’, ‘tội nhân muôn đời’!”
“Các người có biết không? Chính kẻ bị gọi là ‘bán nước’ ấy, đã dùng số bạc mà gia tộc Tulip để lại, để bảo vệ thêm vô số hang động và tượng Phật chưa bị phát hiện.”
“Hắn ra đi, chỉ còn lại một đạo quán cũ nát và một bộ áo rách. Còn các người thì sao?”
Warner bật cười, giọng chua chát đến mức mất cả phong độ quý tộc:
“Ha! Ngoài sự yếu đuối và bị đánh, các người có giữ nổi thứ gì thuộc về mình không?”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nghe vậy, mặt Tưởng Vạn Lý đỏ bừng, nhưng ông vẫn ngẩng cao đầu:
“Lịch sử nào cũng có giới hạn. Nhưng không thể phủ nhận, chính vì ông ta bán những bức bích họa ra nước ngoài, mà Mạc Cao mới phải chịu t.h.ả.m họa.”
Không ngờ, Warner chưa kịp đáp, thì tên đạo sĩ áo đen đứng sau hắn đã sải bước tới, “bốp” một cái, tát thẳng vào mặt tưởng Vạn Lý: “Đồ m.á.u lạnh!”
“Nếu không có ông ấy, Mạc Cao làm sao có thể tồn tại đến hôm nay?”
“Nếu không có ông ấy, còn nhiều cổ vật và bích họa hơn nữa đã bị cướp sạch! Triều Đại Thanh chẳng trông cậy được, mà Dân Quốc của các người bây giờ càng vô vọng!”
Lúc này, Nguyệt Nguyệt cất tiếng, mắt rớm lệ:
“Không, giáo sư của chúng tôi chưa bao giờ bôi nhọ Vương đạo sĩ! Trước đây, ông ấy đã nhiều lần viết bài để minh oan cho Vương đạo sĩ. Dù ông ấy vô tình khiến các nhà thám hiểm nước ngoài đổ xô đến Đôn Hoàng, nhưng chính ông ấy là người tìm lại nền văn minh ấy, là người giữ lấy ánh sáng cuối cùng của Mạc Cao!”
“Ông ấy là một người bảo vệ gây tranh cãi, nhưng tuyệt đối không phải kẻ bán nước!”
“Chỉ là dân chúng chưa đủ hiểu biết, nhưng điều đó sẽ thay đổi, sẽ có ngày mọi người công bằng mà nhìn lại ông. Còn chúng tôi, những người của Tự Do Cộng xã, đang bảo vệ Mạc Cao hôm nay cũng là kế thừa tinh thần ấy.”
Lời của Nguyệt Nguyệt khiến đạo sĩ áo đen khẽ khựng lại. Ánh mắt hắn d.a.o động, rồi nhìn về phía Tưởng Vạn Lý như đang chờ ông xác nhận những gì cô gái vừa nói.