Khai Phá Cổ Mộ

Chương 127: Vòng Lặp Cái Chết.



 

Tôi hỏi Ban Ban, “ý mày là sao?”

 

Ban Ban ra dấu, nói rằng hắn ngửi thấy trên người đội thám hiểm ấy có mùi tử khí, thậm chí còn cảm nhận được rằng luồng tử khí ấy đang lan dần về phía chúng tôi…

 

Chẳng bao lâu sau, trong trại của bọn họ vang lên tiếng cãi vã dữ dội. Trong lều thấp thoáng bóng hai người đang vật lộn.

 

“Đều tại mày! Lừa bọn tao vào sa mạc tìm mộ!”

 

“Không vì thỏi vàng ấy thì mày đến đây làm gì? Giả nhân giả nghĩa! Chuyên gia gì chứ, chỉ là kẻ hám tiền thôi!” giọng người dịch vang lên the thé.

 

Hai người đ.á.n.h nhau kịch liệt, rồi đột nhiên chuyển thành một trận c.h.é.m g.i.ế.c. Gã phiên dịch rít lên, đè người kia xuống, rút con d.a.o lính dù ra:

 

“Đi theo lão Ngô mà c.h.ế.t đi!”

 

Một tiếng hét xé họng vang lên, m.á.u b.ắ.n tung tóe trong lều.

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Có người c.h.ế.t rồi! Có người c.h.ế.t rồi!” ai đó hét toáng lên.

 

Mọi người bên ngoài hoảng hốt kéo mở lều. Chỉ thấy gã phiên dịch mắt đỏ ngầu, hai tay bóp cổ t.h.i t.h.ể dưới thân, miệng gằn từng tiếng:

 

“C.h.ế.t đi! Tất cả rồi cũng sẽ c.h.ế.t thôi!”

 

Rồi — đoàng!

 

Một phát s.ú.n.g vang lên. Tên phiên dịch đổ gục.

 

Người nổ s.ú.n.g là gã người Tây dẫn đầu. Hắn giận dữ cảnh cáo: “Ai còn không nghe lệnh tao, sẽ có kết cục giống hắn!”

 

Cả đội lặng ngắt, không ai dám thở mạnh. Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, đội bảy người giờ chỉ còn bốn:

 

gã người Tây cầm đầu, người dẫn đường vùng Tây Bắc, một gã vệ sĩ râu rậm, và một học giả người Hoa.

 

Họ quyết định tiếp tục đi, nhưng nước đã cạn. Tôi tốt bụng tháo một túi nước khỏi lạc đà, định mang sang cho họ, dù sao họ cũng từng cho chúng tôi mượn lều.

 

Nhưng chẳng ai đoái hoài, cứ bàn tán tìm xem ở đâu có nước. Cuối cùng, vị học giả người Hoa cầm gậy đi một mình về hướng khác, bóng dáng ông khuất dần trong sương… và không bao giờ trở lại.

 

Tôi thấy hơi xót xa, định qua đó xem sao, nhưng sợ đi lạc. Đúng lúc ấy, màn sương dày đặc lại cuộn lên, nuốt trọn khu trại trước mặt.

 

Lão Giang hoảng hốt ra hiệu: “Tất cả lại gần mau!”

 

Nhưng khi chúng tôi lao đến, chỉ thấy lều vẫn còn, lửa trại vẫn cháy… Còn ba người cuối cùng của đội thám hiểm biến mất hoàn toàn. Bị sương nuốt chửng, không để lại dấu vết nào.

 

Chúng tôi tìm khắp nơi, không thấy nổi một dấu chân. Không khí trong đoàn nặng nề đến nghẹt thở.

 

Tôi hỏi lão Giang: “Rốt cuộc… chuyện gì đang xảy ra? Sao họ lại biến mất chỉ trong nháy mắt?”

 

Giọng lão khàn đặc, nói với cả nhóm:

 

“Không liên quan đến ta. Tiếp tục đi tìm Thẩm Tiểu Vũ thôi.”

 

Nói rồi, lão đưa cho tôi một tờ giấy trắng. Trên đó chỉ có bốn chữ do Thẩm Tiểu Vũ vừa gửi qua sóng tín hiệu ngắt quãng: “Đừng tin bất cứ ai.”

 

Phải chăng cậu ấy đang nhắc chúng tôi rằng dọc con đường này, những kẻ gặp phải, đều không phải người sống?

 

Tôi giật mình nhìn sang lão Giang. Ông ta rút ra một điếu t.h.u.ố.c chuẩn bị châm lửa, nhưng lại thôi — chỉ kề lên mũi hít sâu một hơi, như thể tiếc rẻ điều gì đó.

 

“Ở Kỳ Lân nhiều năm nay, ta gặp đủ loại chuyện quái lạ. Vừa rồi mọi người đừng để tâm, kẻo hoảng loạn mà hỏng việc.”

 

Kinh nghiệm của lão chính là đừng nhìn linh tinh, đừng nghe linh tinh.

 

Chúng tôi nghỉ tại chỗ chốc lát, rồi chuẩn bị lên đường. Nhưng vừa đi chưa được mấy bước, tôi đã chứng kiến một cảnh khiến mình suýt ngất!

 

Ba người trong đội thám hiểm bị sương trắng “bắt đi” lúc trước lại xuất hiện!

 

Không hề bị thương, hơn nữa đi cùng họ còn có vị học giả người Hoa từng tách ra đi tìm nước.

 

Nhưng điều đáng sợ nhất chưa phải thế hai kẻ dựng lều trong đêm, một bị đ.â.m c.h.ế.t, một bị b.ắ.n gục giờ đây cũng đang tươi cười, khoác vai nhau nói chuyện như chưa từng có gì xảy ra!

 

“Chào cậu em, các cậu cũng lạc đường à?” một giọng nói vang lên phía sau tôi. Khi tôi quay đầu lại nhìn, hồn vía như bay khỏi xác.

 

Người đang nói chính là kẻ xấu số từng bị cát nuốt chửng!

 

Hắn sống lại rồi. Tất cả những kẻ đã c.h.ế.t… đều sống lại. Tôi run rẩy, lùi từng bước, nước mắt suýt trào. Đây là ác mộng ư? Hay là thật?

 

Một bàn tay nhẹ đặt lên vai tôi, giọng lão Giang trầm ổn: “Đừng sợ. Có sư phụ ở đây.”

 

Đôi tay ấy dày và ấm, như thể truyền sang tôi chút bình tĩnh. “Nhớ kỹ lấy bất biến ứng vạn biến.”

 

Ngay sau đó, giống như một thước phim lặp lại, chúng tôi lại chứng kiến cảnh đầu tiên: người thứ nhất sa xuống cát lún.

 

Người thứ hai hiểu lầm mà g.i.ế.c bạn.

 

Người thứ ba bị tên Tây nổ súng.

 

Người thứ tư đi tìm nước rồi mất tích.

 

Những kẻ còn lại bị sương nuốt sạch.

 

Tất cả như một vở kịch quái dị lặp đi lặp lại, tuần hoàn vô tận. Chỉ khác một điều: trong “vở diễn” này, không hề có chúng tôi.

 

Một vòng lặp tử thần. Tôi chợt hiểu ra quần áo họ quả thực là kiểu cách của mười mấy năm trước, tờ báo họ mang theo cũng là ngày họ khởi hành vào sa mạc, chứ không phải đồ sưu tầm.

 

Tôi nói điều đó với lão Giang, ông chỉ khẽ gật đầu, không hề ngạc nhiên, rồi hỏi:

 

“Còn nhớ đêm trước khi vào Ngọc Môn Quan không?”

 

“Nhớ đôi dấu chân chứ?”

 

Tôi như bị sét đánh, mặt cắt không còn giọt máu: “Ông… ông nói là đêm đó canh gác suốt, chẳng thấy ai quanh trại, vậy mà sáng ra trong bụi cỏ lại có dấu giày cũ loại giày da Mỹ đã ngừng sản xuất từ lâu…”

 

Lão Giang chỉ tay xuống đất. Trên cát, dấu chân của đội thám hiểm phía trước giống hệt với dấu giày hôm đó!

 

Tôi sững sờ, đầu như muốn nổ tung, tay chân run bần bật:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chẳng lẽ… ta đang bị mắc kẹt trong sương, cùng với đám không phải người cũng chẳng phải ma này sao?”

 

Trước mắt, đội bảy người lại hiện ra chẳng rõ là người, là ma, là xác hay là yêu. Lão Giang không còn sợ hãi nữa. Ông mỉm cười:

 

“Đồ đệ ngoan, con biết làm sao để phá một vở kịch không?”

 

Tôi nhíu mày, không hiểu.

 

Ngân Linh giơ tay lên, giọng trong veo:

 

“Nếu có người đang diễn trên sân khấu, chỉ cần ta xông lên đ.á.n.h cho nhân vật chính một trận, thì mấy vai phụ đâu còn diễn nổi nữa, đúng không?”

 

Lão Giang gật đầu: “Ừ, Linh Nhi vẫn thông minh nhất.”

 

“Tứ muội, an toàn của mọi người giao cho em. Lý Kinh Lam, đi với sư phụ!”

 

Nói dứt, lão tung mình khỏi lạc đà.

 

Hạ Lan Tuyết không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng chắn trước mặt Ngân Linh, Lâm Thu Thanh và Ô Nha.

 

Tôi lập tức chạy theo lão Giang. Ông rút con Đao đen bên hông, đẩy ra nửa tấc, rồi lao thẳng vào trại của đội thám hiểm.

 

“Vút!”

 

Một luồng sáng đen xé rách màn sương, chiếu rõ toàn bộ doanh địa. Tôi nhìn thấy gã người Tây dẫn đầu.

 

Hắn quay đầu lại, ánh mắt mơ hồ, và ngay giây sau lão Giang vung đao, c.h.é.m thẳng!

 

Đầu hắn rơi xuống đất, rồi tan như cát bụi.

 

“Có địch! Go! Go! Go!” tiếng hét vang lên.

 

Tên bảo tiêu râu rậm và gã hướng đạo vùng Tây Bắc rút d.a.o lao đến. Tôi định rút s.ú.n.g che lưng sư phụ, nhưng chẳng hiểu sao lại rút ra con d.a.o găm “Trảm Thần.”

 

Dù han gỉ, nó như sống dậy, run rẩy khát máu, háo hức chiến đấu. Một luồng nhiệt truyền lên tay tôi.

 

Chưa kịp nghĩ, tôi vung d.a.o chặn lại đòn của gã râu rậm. Lưỡi d.a.o xẹt ngang — một vầng sáng tím lóe lên trong sương!

 

Ánh sáng ấy mạnh hơn cả luồng bạch quang mà Đao đen của Kỳ Lân từng phát ra.

Tia sáng c.h.é.m đôi gã râu rậm, rồi tôi đ.â.m mạnh thêm một nhát, người hướng đạo cũng bị xuyên thủng, thân thể họ tan thành cát, không máu, không tiếng kêu.

Tôi nhìn lại phía lão Giang, đầu tên Tây kia cũng tan biến như thế, hòa vào trong làn sương dày mờ mịt…

 

Theo kịch bản gốc của vở kịch này, ba người đó là những kẻ duy nhất sống sót, hoặc nói đúng hơn, là ba người c.h.ế.t sau cùng.

 

Nhưng lão Giang lại làm ngược lại, trực tiếp phá vỡ vòng lặp tử vong ấy. Những thành viên còn lại trong đội thám hiểm không tấn công chúng tôi, họ chỉ đứng yên bất động như kim đồng hồ ngừng quay, dường như không biết vở kịch này nên tiếp tục ra sao.

 

Một cơn gió nhẹ thổi qua, và họ cứ thế biến mất trong làn sương mù.

 

Tôi c.h.ế.t lặng nhìn tất cả, không biết phải dùng lời gì để diễn tả những gì mình vừa chứng kiến. Không rõ có phải là ảo giác không, nhưng khi tôi và lão Giang thu d.a.o lại, sương mù quanh chúng tôi dường như tan đi đôi chút, tầm nhìn đã rõ được chừng mười mét.

 

Lão Giang nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ chính xác hơn là liếc về phía con d.a.o găm Trảm Thần ở bên hông tôi.

 

“Thằng nhóc, mày đúng là gặp vận may hiếm có.”

 

“Hả?” tôi ngạc nhiên.

 

“Tao cứ tưởng từ khi ông ấy đi, Trảm Thần thà hóa thành sắt vụn chứ không bao giờ chịu nhận chủ mới nữa…”

 

Tôi không hiểu lão nói gì, nhưng ông đã quay người bước về phía Hạ Lan Tuyết. Tầm nhìn quanh chúng tôi trở nên sáng sủa hơn hẳn. Con quạ đen nhỏ trên vai Ô Nha cũng không còn sợ hãi nữa. Lúc ấy, Ô Nha người quấn kín người bằng tấm vải đỏ đột nhiên giơ hai ngón tay tạo thành vòng tròn, đặt dưới miệng, rồi thổi lên một tiếng còi vang dội.

 

“Véo—!”

 

Khoảnh khắc ấy, Tiểu Hắc như một binh lính nhận lệnh, dang cánh bay lên!

 

Nó bay vòng quanh chúng tôi một lượt, rồi hướng thẳng về phía chân trời.

 

“Tiểu Hắc đang dẫn đường cho chúng ta.” Ô Nha ngẩng đầu nói khẽ.

 

Chúng tôi lập tức dắt lạc đà, tiếp tục tiến bước theo hướng nó bay đi.

 

Nhưng chưa đi được bao xa, chúng tôi đã phát hiện vài t.h.i t.h.ể khô quắt, đen sạm nằm trên cát. Những xác khô ấy khoác trên mình bộ quần áo vàng nhạt của đoàn thám hiểm, trang phục gần như giống hệt với đội mà chúng tôi vừa chạm trán.

 

“Ba t.h.i t.h.ể này chắc là ba người c.h.ế.t sau cùng?” tôi quay sang hỏi lão Giang.

 

Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng sau khi đoàn thám hiểm kia c.h.ế.t trong khu vực sương mù này, linh hồn của họ đã bị một thế lực thần bí nào đó khống chế, khiến họ mãi mãi bị giam cầm ở đây lặp đi lặp lại những gì họ từng làm khi còn sống, mà không hề biết mình đã c.h.ế.t.

 

Rốt cuộc nơi này là cái chỗ quái quỷ gì chứ?

 

Sa mạc vong linh… chẳng lẽ đây mới chính là nguồn gốc của cái tên đó sao?

 

Nơi đây là nhà ngục của mọi sinh mệnh, bất cứ kẻ nào bước vào đều sẽ hóa thành linh hồn lang thang giữa cát vàng, vĩnh viễn không thể siêu thoát.

 

Chúng tôi lục soát trên ba t.h.i t.h.ể ấy nhưng chẳng tìm được gì hữu ích, ngay cả nhật ký thám hiểm của họ cũng đã mục nát không còn.

 

Điều duy nhất đáng chú ý là ở n.g.ự.c của người đàn ông ngoại quốc kia có một gói giấy dầu được bảo quản rất tốt. Bên trong là một bức ảnh đen trắng, mực đã loang lổ.

 

Trong ảnh là toàn bộ đoàn thám hiểm Trung – Mỹ liên hợp!

 

Hơn nữa, đội ngũ ấy không chỉ có bảy người, mà là một đoàn lớn tới ba bốn chục người.

 

Ngồi ở chính giữa là một người đàn ông ngoại quốc khoảng năm mươi tuổi, mặc âu phục, đội mũ phớt, để ria mép chẻ đôi, sống mũi cao, đôi mắt xanh sâu thẳm.

 

“Đây… đây là Warner sao?” tôi kinh ngạc thốt lên.

 

Tôi từng thấy ảnh của warner ở cơ quan Kỳ Lân, tuy biết người phương Tây trông khá giống nhau, nhưng mũi và mắt của người này lại giống ông ta đến kỳ lạ như thể được đúc ra từ cùng một khuôn.

 

Lão Giang cầm tấm ảnh, lắc đầu: “Không, đó không phải Warner .”

 

“Nhớ kỹ, bức ảnh này chụp vào năm 1919 — tức là mười lăm năm trước…”

 

Tôi sững người, chợt hiểu ra nếu người này còn sống đến nay, hẳn đã gần bảy mươi tuổi. Vậy thì người trong ảnh chỉ có thể là cha của Warner, hoặc chú bác của ông ta!

 

Rõ ràng, từ đời trước, gia tộc Warner đã sớm nhắm vào Đôn Hoàng…

 

Hai hàng lông mày của lão Giang nhíu lại thành hình chữ “Xuyên”: “Giờ ta bắt đầu nghi ngờ, việc Warner tìm kiếm kho báu Đôn Hoàng không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu. Đằng sau chuyện này, có lẽ còn ẩn giấu một âm mưu to lớn không thể tiết lộ!”