Đến bệnh viện thăm mẹ, bác sĩ chủ trị nói bệnh tình của mẹ hiện tại đã ổn định, sau này chú ý dưỡng bệnh thì cơ bản sẽ không tái phát, vài hôm nữa có thể xuất viện rồi.
Ba mẹ cũng đã biết chuyện tôi kết hôn, giấu cũng không nổi, mà cũng chẳng định giấu.
Tình hình trong nhà thì ai cũng rõ, tôi đột nhiên có tiền trả viện phí, còn để mẹ nằm phòng cao cấp, thuê cả hộ lý hạng sang, tất cả đều do Chu Nhạc Diễn sắp xếp.
Giờ đây, trong mắt ba mẹ, con rể còn quý hơn con gái ruột.
Không tin à, tôi vừa bước vào phòng bệnh, hai người đã đồng loạt vươn cổ ngó ra sau, còn hỏi cùng một câu: "Nhạc Diễn đâu rồi?"
"Ba, mẹ, dạo này anh ấy bận lắm, lần này không qua được. Nhưng anh ấy bảo con nhắn với mẹ là phải nghe lời bác sĩ và y tá, còn ba thì nhớ nghỉ ngơi đúng giờ, giữ gìn sức khỏe. Nè, mấy thứ đồ ăn với đồ dùng này là anh ấy nhờ con mang đến cho ba mẹ đấy."
Hai khuôn mặt đều thoáng hiện chút thất vọng.
"Ái chà, con gái ruột đến thăm mà không vui à?"
Mẹ tôi yếu ớt đáp lấy lệ: "Vui mà."
Ba thì xoay người quay lưng lại với tôi, tiếp tục gọt táo, tỉ mỉ cắt thành từng miếng nhỏ, dùng tăm ghim lại đưa cho mẹ.
Đối mặt với phản ứng lạnh nhạt như vậy, tôi chỉ biết bất lực cười khổ.
"Ba mẹ vậy mà gọi là vui à, rõ ràng là không chào đón con rồi!"
"Con gái yêu đến thăm mẹ, sao mà mẹ lại không vui được chứ, nào, ăn miếng táo nè!"
Tôi nhai vài miếng, rồi nghịch ngợm nháy mắt với họ: "Táo ba gọt ngọt thật đấy!"
"Con nhỏ này, đúng là lanh lợi! Đợi mẹ con xuất viện, nhất định phải dắt Nhạc Diễn về nhà một chuyến. Mẹ con dạo này ngày nào cũng lải nhải bên tai ba, bảo phải mời nó về ăn cơm mới được."
"Được được, phải để ảnh nếm thử tài nấu ăn của ba mẹ mới được! Ảnh chưa biết đâu, ba mẹ nấu ăn là nhất đó!"
Vừa dứt lời, ngoài cửa phòng bệnh vang lên một giọng nói quen thuộc: "Vậy à? Vậy thì nhất định phải thử rồi."
"Ba, mẹ, xin lỗi, bên công ty có chút việc nên con đến trễ một chút."
Mẹ tôi vội vàng đỡ anh ngồi xuống, ba thì lấy ly giữ nhiệt đã chuẩn bị sẵn, rót đầy nước kỷ tử đưa cho anh.
"Con xem nè, công việc bận như vậy thì không cần cố đến thăm mẹ đâu. Nhạc Diễn à, con đúng là đứa trẻ tốt."
Nói đến đây, khóe mắt mẹ đã ươn ướt.
Lúc mới phát bệnh, nhà còn chút tiền để dành, nhưng mẹ bị bệnh thận, chi phí cao, chẳng mấy chốc đã vét sạch. Những ngày không có tiền suýt chút nữa bị đuổi khỏi bệnh viện, khổ thế nào chỉ có người từng trải mới hiểu.
"Mẹ, mẹ đừng nói vậy, con với Nguyệt Nguyệt hiếu kính ba mẹ là chuyện đương nhiên!"
Chu Nhạc Diễn thấy tôi sắp khóc cũng bước tới nắm tay an ủi.
Ba cười ha hả hòa giải không khí: "Thôi nào thôi nào, tụi nhỏ đến thăm là chuyện vui, con sắp xuất viện rồi, đừng có nước mắt ngắn nước mắt dài nữa!"
"Phải phải! Con nhìn mẹ kìa, càng già càng hay lải nhải. Nguyệt Nguyệt à, Nhạc Diễn đối xử tốt với con như vậy, con cũng phải đối xử tốt với người ta đấy."
Tôi dở khóc dở cười: "Mẹ, mẹ nói gì kỳ vậy, ảnh là chồng con, không tốt với con thì tốt với ai?"