Trở lại Y Vân Thủ Phủ, Minh Thành Hữu đi vào phòng tắm tắm rửa, Phó Nhiễm thì đẩy cánh cửa ngoài đi ra sân thượng.
Gió đêm hiu quạnh vô vị như đang lướt qua hồ bơi khổng lồ xanh thẳm, ở trên mặt như rơi xuống một vị mặn. Trong lồng n.g.ự.c buồn bực như bị một hơi chặn lại, đến nay vẫn không có cách nào thoát ra.
Cô cuộn mình trên ghế sofa, lúc tiếng chuông điện thoại di động vang lên, tiếng rung ma sát chấn động trên mặt bàn trà thủy tinh phát ra tiếng động vô cùng chói tai.
Phó Nhiễm giật mình kêu to một tiếng, cầm lấy di động thấy là một số lạ, cô do dự, sau đó nghe máy.
"Alo"
Một khoảng cách yên tĩnh không có tiếng động. Cô đem di động đưa đến trước mặt, thấy trên máy vẫn hiển thị là đang trò chuyện.
"Ai đấy?"
Đêm trống vắng, chỉ có thể nghe được tiếng Phó Nhiễm nói, cô không lên tiếng nữa, tựa như dĩ nhiên là đã đoán được đối phương là ai.
Trầm mặc thật lâu, Phó Nhiễm cảm thấy gió lạnh xâm nhập vào cơ thể, cô nâng đầu gối lên, đưa lưng dựa vào ghế sofa, hai người giằng co cũng không ai nói chu
yện.
Cô thấy Minh Thành Hữu từ phòng tắm đi ra, lười biếng mặc một chiếc áo choàng tắm lên người. Phó Nhiễm nắm chặt chiếc điện thoại di động, giống như nói chuyện cùng không khí.
"Ca ca, thật sự anh muốn đính hôn phải không?"
Bên kia truyền đến tiếng thở dài rất nhỏ.
Rất nhạt, rất khẽ, nếu không cẩn thận lắng nghe thì rất dễ dàng không biết điều đó.
Ngón tay Phó Nhiễm nắm chặt, không biết được đáp án, cô đem điện thoại từ bên tai lấy ra, tắt máy.
Vừa lúc Minh Thành Hữu đẩy cửa đi ra.
"Gọi điện thoại với ai?"
Trong mắt Phó Nhiễm nén xuống một tia nhìn tức tối.
"Gọi nhầm số."
"Phải không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chân Minh Thành Hữu hơi cong đến ngồi trên ghế sofa, một tay vỗ vỗ chân Phó Nhiễm ý bảo cô dựa vào bên trong.
"Vừa rồi cha gọi điện thoại đến, lễ đính hôn của lão Đại để cho chúng ta lo liệu."
"Ừ."
Phó Nhiễm đáp nhẹ, trong cánh mũi phát ra âm thanh rất khẽ. Minh Thành Hữu tiến đến áp hướng Phó Nhiễm.
"Dứt khoát đáp ứng như vậy sao? Trong lòng đang nghẹn điều gì xấu đây?"
Phó Nhiễm nghĩ định vươn ra trước mặt hắn, cô dứt khoát cuộn mình ôm bả vai quay lưng về phía Minh Thành Hữu.
"Nhưng tôi không có tâm tư như anh."
Nơi bả vai bỗng nhiên bị siết chặt, Minh Thành Hữu dùng sức ghì cô xuống. Phó Nhiễm không thoát ra được đành phải nằm lại trên ghế sa lon.
"Anh biết rõ trong lòng em khó chịu, anh đang suy nghĩ... Có phải là có cảm giác c.h.ế.t cả cõi lòng hay không? Còn muốn trơ mắt nhìn anh ta đính hôn, nói không chừng trong lúc đó chính là lúc toàn bộ những ký ức tốt đẹp nhất của hai người sẽ bị phá vỡ đi?"
Khuỷu tay Phó Nhiễm tỳ vào thắt lưng, chống nửa người lên trên.
"Minh Thành Hữu, tôi cầu nguyện một ngày nào đó anh cũng sẽ gặp phải chuyện như vậy."
"Anh muốn gặp, muốn thấy, anh khẳng định là sẽ không nói hai lời đoạt lại, em dám sao?"
Cô nổi cáu.
"Như thế nào lại không dám, dầu gì tôi cũng là con gái Phó gia, mặc dù không có quyền thế bằng La gia nhưng ở Nghênh An thị cũng có thể một mình đảm đương một góc, anh đều nói hai chúng tôi có tình ý, thực sự đến lúc đó tôi không tin là anh ấy sẽ không đi theo tôi.
Phút chốc Phó Nhiễm thấy khóe miệng Thành Hữu đang vui vẻ dần kết thành từng mảng băng lạnh lẽo. Cô cũng là tức giận mới có thể bật thốt lên như vậy, chỉ trách Minh Thành Hữu làm chuyện bóc vết sẹo của người khác ra.
Thông minh như Phó Nhiễm, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, còn không đợi Minh Thành Hữu nổi giận, cô sớm đã nhẹ nhàng chịu thua.
"Minh Thành Hữu, những lời này về sau anh đừng nói nữa được không? Anh đã đáp ứng là sẽ chăm sóc em, chuyện quá khứ của anh em cũng không có mở miệng hỏi lại anh, trong tim em là có khó chịu. Dù là khi đó là mơ mộng không hiểu hay là yêu, nhưng vết sẹo dù có tốt hay là không tốt đi chăng nữa thì cũng không thể quên được đau..."
Phó Nhiễm cảm thấy cô thực sự là một diễn viên tiềm lực.
Chỉ năm chữ mộng không hiểu là yêu đã làm khó chịu trong lòng Minh Thành Hữu tan mất.
Chính hắn cũng không ý thức được vì sao lúc trước đó nghe Phó Nhiễm nói lời nói đó, không hiểu tại sao lại cảm thấy phiền lòng nóng nảy, lo nghĩ không yên.
Hắn giống như là có Phó Nhiễm ở bên cạnh đã thành một thói quen, thói quen về nhà thấy chụp đèn trong phòng ngủ chính kia sáng lên.