Cô xoay người, nhìn thấy chú đuổi tới, bước chân dồn dập, gió thổi nâng lên một góc áo khoác ngoài của ông.
Phó Nhiễm lau đi nước mắt ở đáy mắt, cô cố gắng nén lại, tiếng nói có chút nghẹn ngào.
“Chú.”
“ Tiểu Nhiễm.”
Chú và cô cùng nhau đi về phía trước, cũng không ai mở miệng nói trước, sau đó tiếng bước chân lần lượt thay đổi, Phó Nhiễm sờ lên hai gò má thấy gió lạnh thấu xương.
Phó Nhiễm cảm thấy lòng mình bị đánh cho rời rạc.
Nếu nói không khó chịu, chính cô cũng không tin. Kỳ thật lúc trước cô kiên trì như vậy vì đối với chú thím mà nói, đây là nỗi đau
Phó Nhiễm cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, bọn họ thật sự nên nói cho cô biết sớm hơn.
Chú do dự mãi, vẫn là không đành lòng giấu giếm Phó Nhiễm.
“ Vưu Dữu, con bé này áp lực tâm lý còn rất lớn, chuyện như vậy để trong lòng không dám nói với con. Cũng là tại ta cùng thím của con, kỳ thật hai năm trước… “
“ Chú, con đã biết rồi. “
Phó Nhiễm dừng chân, ngăn cản chú, ông muốn nói rồi lại thôi, vừa lúc không biết nên mở miệng như thế nào.
“ Con đã biết ?”
Chú giật mình.
Nỗi buồn bực trong lòng của Phó Nhiễm mau chóng tan đi. Chuyện của Vưu Dữu cho đến nay, không ai còn có tâm tình đi trách móc người khác.
“ Nói không chừng lúc đó, nếu không tìm được biện pháp nào tốt hơn, khả năng con cũng sẽ đồng ý làm như vậy, còn không bằng lúc này mới nói cho con biết. “
Cô nói xong, lại cảm thấy mệt mỏi một lần nữa. Nếu cô biết sớm hơn, có khả năng sự tình sẽ không phát triển thành như lúc này.
Cuối cùng trong lòng ông cũng truyền đến một chút nhẹ nhõm.
“ Tiểu Nhiễm, con không trách chúng ta là tốt rồi, thím của con cũng hy vọng con sẽ không để bụng chuyện này. Còn hai trăm vạn kia, có phải là con mượn đến không? “
Phó Nhiễm lắc đầu.
“ Chúng ta đừng để chuyện này trong lòng, chuyện tiền bạc cũng đừng có lo lắng. Là một công ty lớn ủng hộ, cho nên mọi người cũng đừng nghĩ gì, coi như bọn họ giúp cho Vưu Dữu chữa bệnh đi. “
Cô cố ý nói thật thoải mái, không muốn vì chuyện tiền bạc lại làm cho họ cảm thấy gánh nặng lần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Phó Nhiễm đứng đó nhìn bóng lưng chú đi về, thời gian hai năm, lưng của ông có chút còng rồi, hai bên tóc mai cũng đã có tóc bạc.
Cô xoay người bước về chỗ đậu xe cách đó không xa, bước chân nặng nề cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Ít nhất tâm tình của Vưu Dữu đã tốt lên, quan trọng hơn so với tất cả mọi thứ.
Phòng làm việc FU gần đây không có thêm bất kì hoạt động nào, như vậy cũng tốt. Phó Nhiễm không cần lo lắng cho những việc đó. Mua ít hoa quả Vưu Dữu thích ăn, cô lái xe đến Vưu gia. Chú đã trở lại làm việc tại chỗ công tác trước kia ở thị trấn Nghênh An, còn thím thì chuyên tâm ở nhà chăm sóc cho Vưu Dữu.
Phó Nhiễm đưa Vưu Dữu đi phơi nắng, không ít hàng xóm đến chào hỏi thân thiết. Ban đầu, Vưu Dữu còn tỏ ra tránh né, cảm thấy tự ti.
“ Vưu Dữu, em xem, mọi người đều thật quan tâm đến em, đều hy vọng em có thể sớm vượt qua.’’
Vưu Dữu kéo cánh tay Phó Nhiễm, hàng xóm đến gặp mặt chào hỏi an ủi, cô sẽ mỉm cười nói cảm ơn, con cảm thấy tốt lắm.
Những ánh nắng nhỏ xuyên qua những tán cây rừng cao ngất chiếu xuống đan xen, trên quảng trường có mấy người đánh cầu lông nên Phó Nhiễm không dám mang Vưu Dữu ra ngoài lâu.
Bọn họ về đến nhà, thím đang chuẩn bị cơm trưa, toàn bộ cửa sổ xung quanh được mở ra, Phó Nhiễm có thể ngửi được hương vị của một cuộc sống mới, yên ổn tốt lành.
Đột nhiên, một hồi chuông cửa phá vỡ sự yên tĩnh.
Vưu Dữu ngồi ở phòng khách đọc sách, Phó Nhiễm đặt số đồ ăn lấy từ trong bếp ra xuống.
“Có phải chú về không? “
“ Hôm nay sao lại về sớm như vậy? “
Thím nói thầm phía sau.
Phó Nhiễm không hề đề phòng mở cửa ra, cửa mới mở được một cánh ngay sau đó liền bị một đám người bên ngoài dùng sức đẩy ra.
Đột nhiên đối mặt với một đám người chen vào, Phó Nhiễm ngạc nhiên đứng nhìn không nói được lời nào.
“ Các người là?”
“ Vưu Dữu ở đây!”
Phóng viên dẫn đầu hô lên, ngay sau đó vài cái microphone đưa đến trước mặt Phó Nhiễm.
“ Xin hỏi Vưu Dữu trở lại Nghênh An là khi nào? Trước mắt bệnh tình đã khôi phục như thế nào? “
Phó Nhiễm nhíu mi, nhìn toàn bộ đám người đứng ở phòng khách, cô miễn cưỡng nở nụ cười nhạt.
“ Thật xin lỗi, Vưu Dữu cần yên tĩnh nên trước mắt không nhận phỏng vấn, cũng cảm ơn mọi người đã quan tâm, cô ấy khôi phục rất tốt. “
Có người chụp ảnh tiến lên, thím mặc tạp dề đi đến che mặt cho Vưu Dữu.
“ Đừng chụp, chúng tôi rất tốt, các người đừng chụp.”