Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 166



Xe thể thao truyền đến tiếng gầm rú, chuẩn bị tăng tốc.

 

Đèn vàng.

 

Đèn xanh

 

Phó Nhiễm cũng trông thấy đường nét tuyệt đẹp của xe thể thao lúc rời đi, nhưng lại không thấy nó dừng lại lấy một giây, nhanh như một tia chớp.

 

Cô né tránh nước bẩn b.ắ.n tới theo bản năng.

 

Nhưng chợt thân thể lạnh lẽo lại không tránh được tốc độ của nó.

 

Lúc cô ngẩng đầu nhìn lại, ngay cả hình ảnh mờ nhạt của đèn sau cũng không thấy.

 

Phó Nhiễm cắn chặt răng, yếu đuối cụp mắt xuống, mặc cho nước mắt tuôn ra, thì ra là vào lúc một người cần người khác nhất, hắn rút tay rời đi, lại là một loại hủy diệt đến tuyệt vọng.

 

Cô dựa vào cửa xe, từ từ trượt người xuống.

 

Sau khi trên đường thông suốt có rất ít xe đi qua, chợt cô nghe thấy một tiếng thắng xe ở bên cạnh.

 

Phó Nhiễm vội vàng ngẩng đầu, đồng thời giọng nói lo lắng lọt vào tai.

 

"Tiểu Nhiễm, em sao vậy?"

 

Cô mở mắt, tầm mắt mơ hồ đến nỗi không thấy rõ bóng người, Minh Tranh xuống xe mở ô, giơ ô cao tới đỉnh đầu Phó Nhiễm, một tay khác níu lại cánh tay của cô, La Văn Anh ở trong chỗ ghế lái phụ cũng xuống giúp một tay.

 

"Sao lại bị ướt như vậy?"

 

"Ca ca, tôi lạnh quá."

 

Hàm răng Phó Nhiễm run lên.

 

Minh Tranh cởi áo khoác ra trùm lên vai cô.

 

"Sao lại dừng xe

 

"Hỏng."

 

"Không phải hỏng thì em sẽ ngồi trên xe gọi điện thoại sao?"

 

Minh Tranh cầm bàn tay cô lạnh như băng.

 

"Biến thành dáng vẻ gì nữa!"

 

La Văn Anh rút khăn giấy ra lau mặt cho cô, thấy mắt cô đỏ bừng biết là cô đã khóc.

 

"Cám ơn."

 

Minh Tranh ôm chặt bả vai cô đem cô hướng tới chỗ xe của mình, La Văn Anh đi tới lấy túi đặt ở trên ghế xe.

 

"Tôi sẽ tự tìm xe trở về, anh mau đưa Tiểu Nhiễm về nhà, tôi nghĩ cô ấy có thể bị cảm."

 

"Dù sao cũng tiện đường, thời tiết không tốt để thuê xe, dù sao em lại uống nhiều rượu như vậy."

 

"Được rồi."

 

La Văn Anh cũng không khách sáo, chỉ là kéo cửa phía sau xe ra ngồi.

 

Một bài hát tiếng Anh vui nhộn trong xe, ba người cũng không ai nói lời nào, riêng Phó Nhiễm suy nghĩ về tâm tình của mình nên cũng không muốn mở miệng, định nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

 

Rất nhanh đã đến La gia, đợi sau khi La Văn Anh xuống xe đi vào rồi Minh Tranh mới lên tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Tiểu Nhiễm, rốt cuộc là thế nào?"

 

"Thật là không có việc gì."

 

Cô không muốn nói nhiều.

 

"Sau khi Thành Hữu trở lại em rất khác thường."

 

Phó Nhiễm đang nhắm mắt liền mở ra.

 

"Không liên quan tới hắn."

 

Thấy Minh Tranh không nói lời nào cũng không phát động xe, lúc này Phó Nhiễm mới rầu rĩ mở miệng.

 

"Cuối cùng tới bây giờ tôi mới biết vào lúc một người sa sút chật vật nhất, một cánh tay vươn ra giúp đỡ có tầm quan trọng như thế nào, cho dù nó không có sức lực lớn, không thể kéo người đó ra khỏi hoàn cảnh khó khăn đó."

 

Thần sắc Minh Tranh trở nên lạnh băng mà đoán không ra, ngón trỏ hắn mơn trớn môi mỏng, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy đôi mắt hẹp dài của mình híp lại thành một đường cong nguy hiểm.

 

"Tiểu Nhiễm, em hối hận lúc trước đã rời bỏ hắn?"

 

Cô không mở miệng ngay lập tức, Minh Tranh cho là cô đang do dự.

 

"Em suy nghĩ một chút, tại sao lúc trước em phải rời bỏ hắn."

 

Cũng thế.

 

Phó Nhiễm mệt mỏi lấy tay che mặt.

 

"Tôi không có hối hận."

 

"Tiểu Nhiễm, em chung sống cùng Thành Hữu trong thời gian dài như vậy, sợ rằng không chỉ là dựa vào lý do đơn giản như vậy, em yêu hắn sao?"

 

Phó Nhiễm nhắm mắt lại dựa má vào thành ghế.

 

"Tôi mệt quá."

 

" hai kỳ vay của Hào Khôn vẫn chưa xong, anh biết rõ bên trong có người phá rối, Tiểu Nhiễm, nếu như ngày nào đó thật sự bọn anh đấu đến một mất một còn, em sẽ giúp ai?"

 

Phó Nhiễm vẫn trả lời câu nói cũ.

 

"Là ai tôi cũng không giúp."

 

Minh Tranh phát động động cơ, lái xe rất chậm, đi ngang qua tiệm trà sữa mua cho Phó Nhiễm ly trà sữa nóng để cô cầm trong tay, cô đã khóc, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy được, cô nói làm hắn không khỏi liên tưởng đến Minh Thành Hữu, ánh mắt Minh Tranh hướng về đêm tối phía trước.

 

"Tiểu Nhiễm, còn nhớ rõ lần trước khóc là lúc nào sao?"

 

Phó Nhiễm vội vàng dùng tay che giấu đôi mắt, lời nói úp mở.

 

"Không nhớ rõ."

 

"Vậy thì hãy quên cảm giác khóc đi hoàn toàn."

 

Minh Tranh ngửi thấy trên người nồng nặc mùi nước hoa, nhíu mày, người, dù là đứng được ở nơi cao hơn nữa vẫn sẽ có lúc đơn độc.

 

"Cố gắng một lần, hoặc dựa vào vai anh một chút?"

 

Phó Nhiễm khẽ nhắm mắt, dựa đầu vào vai Minh Tranh.

 

Nhìn hắn giống như chuyên tâm lái xe, ánh mắt lại xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm gương mặt tiều tụy của Phó Nhiễm, giữa ánh mắt thương yêu lại hóa thành một loại tối tăm mê hoặc, kéo dài không dứt.

 

Xe thể thao Bugatti Veyron Hermes màu đen đi tới đâu gây sự chú ý tới đó, thiết kế đặc biệt theo sở thích của chủ nhân. Nó sử dụng 8 bánh xe bằng hợp kim nhôm bóng, trên logo xe và trên chìa khóa có in chữ "H", tốc độ kinh người như vậy không lấy ra để đua xe thì thật sự lãng phí.

 

Từ xa, bên trong biệt thự có thể nghe thấy tiếng gầm rú phô trương thuộc về nó, Vưu Ứng Nhụy đem từng món ăn đã chuẩn bị sẵn cho bữa ăn tối mang lên bàn, xe thể thao lái vào tòa nhà, không bao lâu, một người đàn ông đi vào.