Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 165



Tiểu Chu vội vàng đánh xe rời đi, cũng không biết một trận mưa lớn là từ khi nào thì bắt đầu. La Văn Anh ngồi ở ghế lái phụ, Minh Tranh sợ cô khó chịu, cầm bình nước suối từ ghế sau đưa cho cô.

 

"Uống nước, không uống được rượu lần sau đừng thể hiện."

 

La Văn Anh nhắm mắt lại mở ra, nhưng lại không có nửa phần say, sau khi cô nhận lấy nước uống hai hớp, thẳng lưng lên phấn chấn tinh thần.

 

"Kỷ lục tốt nhất của tôi là có thể uống một hai lít rượu Ngũ Lương 56°, chỉ bằng cô ta mà muốn rót cho tôi?"

 

Minh Tranh nhíu hai đầu lông mày lại.

 

"Em giả say?"

 

Ngón trỏ La Văn Anh sờ sờ cổ tay.

 

"Có dụng ý khác, bữa cơm này Tạ Hồng ăn đến sang năm cũng không ra kết quả, để cho anh hẹn riêng cơ hội của cô ta không phải tốt hơn sao?"

 

Minh Tranh bật cười, ngón tay hắn nới lỏng cà vạt, cởi nút áo sơ mi thứ nhất ra, phần lưng dựa về phía sau.

 

"Người phụ nữ này có thể còn khó đối phó hơn so với đàn ông, từ chối ngược lại lại như nhau."

 

"Không vội, luôn có biện pháp trị cô ta."

 

Minh Tranh nghiêng đầu, uống vài ly rượu thần sắc cũng không lạnh nhạt giống trong ngày thường, ánh mắt hiện lên mấy

 

"Em có biện pháp trị cô ta?"

 

La Văn Anh cười cười theo hắn, ngón trỏ lắc nhẹ trước mặt hắn.

 

"Vừa vào thương trường sâu như biển, từ đó dân thường là gian nhân."

 

Minh Tranh cười ra tiếng, tiến tới cài dây an toàn cho cô, trong nháy mắt lui lại, gò má lướt cánh môi mềm mại của cô, La Văn Anh giấu ý cười, lúng túng đưa ánh mắt hướng ra ngoài cửa.

 

Trừ nụ hôn trong bữa tiệc đính hôn ra, đây coi như là động tác thân mật nhất giữa bọn họ.

 

Bên trong không gian chật chội nhiệt độ chợt dâng lên, Minh Tranh ho nhẹ một tiếng, phát động động cơ sau đó lái xe rời đi.

 

Phó Nhiễm vừa lái xe vừa suy nghĩ mọi chuyện, cần gạt nước gạt nước b.ắ.n tung tóe, đường phố trước mặt đã tối mịt từ lâu, cô nghe nhạc ngẩn ngơ, nghĩ đến tấm ảnh chụp có phải thật sự đã ở trong tay người khác không?

 

Bỗng nhiên cảm thấy được có cái gì đó không đúng, vội vàng đạp phanh lại, thiếu chút nữa đụng vào chiếc xe đang chờ đèn xanh trước mặt.

 

Phó Nhiễm chưa hoàn hồn, cơ thể mềm nhũn nằm ở trong ghế.

 

Lúc này đang là giờ cao điểm tan tầm, hơn nữa trời lại mưa, số lượng xe chạy nhiều hơn so với bình thường, đèn vàng tới, cô chuẩn bị tăng tốc, lại phát hiện xe lại bất động.

 

Cô thử mấy lần không có kết quả, tiếng còi phía sau vang lên một hồi.

 

Có người thò đầu ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Chuyện gì xảy ra vậy, có biết lái xe hay không?"

 

Phó Nhiễm cũng không biết là chỗ nào có vấn đề, bên cạnh x cũng đông nghịt, tài xế phía sau càng tỏ ra không kiên nhẫn.

 

"Mẹ kiếp, nói mãi không đi, không xuất phát à?"

 

Phó Nhiễm đẩy cửa xe ra, những hạt mưa đập vào mặt làm cô không mở mắt ra được, nước mưa chảy vào hốc mắt, cô bị đau, lấy tay lau đi.

 

Cô đi tới sau xe, hướng những tài xế xếp hàng phía sau nói thật xin lỗi.

 

Phó Nhiễm cố gắng đẩy xe ra, nhưng sức của một người lại quá nhỏ, bốn bánh xe vẫn ì trên mặt đất không chịu xê dịch, xe ở phía sau thấy là xe hỏng đành phải tự nhận là mình xui xẻo, mắng mấy câu, giao thông phía sau bởi vì một chiếc xe chậm trễ này cũng bắt đầu hỗn loạn.

 

Áo khoác ngoài bằng len ngấm nước dính chặt vào người, toàn thân Phó Nhiễm lạnh như băng, cảm giác lạnh từ bàn chân lên tới đỉnh đầu, nước cũng vào trong giày, quần jean dính sát vào chân.

 

Như vậy không phải cách giải quyết vấn đề, cô muốn vào trong xe gọi xe tải.

 

Phó Nhiễm vội vội vàng vàng chạy về phía trước, lại trượt chân ngã xuống đất, đầu đập vào mặt đường làm cô thấy đau, cô chống tay nâng nửa người lên, hai tay bị rách toạc, có thể nhìn thấy vết m.á.u hòa tan vào trong nước mưa.

 

Từng chiếc xe một đi qua bên cạnh cô, làm nước mưa b.ắ.n lên người cô không chút thương tiếc.

 

Cô chật vật đến tột cùng.

 

Nước đọng màu vàng nâu rơi đầy mặt, trên đầu và cổ, lạnh đến nỗi hơi sức bò dậy cũng không có.

 

Một chiếc xe con đi qua, cô gái ngồi ở ghế lái phụ tỏ vẻ khinh thường, giọng nói khinh bỉ.

 

"Còn trẻ như vậy mà đã có Audi, không phải Tiểu Tam cũng là người giàu, bị ngã rất đáng đời, cho nếm thử

 

Phó Nhiễm nâng tay áo lên lau mặt, mặc dù biết là càng bôi càng bẩn.

 

Trước kia ở Vưu gia cô nghèo như vậy ngay cả xe bình điện cũng không có nổi, còn không có ý nghĩ giàu có như thế này, quả nhiên là hạng người gì cũng có trói buộc.

 

Chiếc xe chợt tăng tốc, b.ắ.n lên nước bẩn, thậm chí b.ắ.n lên cả trên mui xe Audi.

 

Phó Nhiễm đứng lên, thấy đèn vàng phía trước nhanh chóng chuyển thành đèn đỏ.

 

Một chiếc xe Hermes thể thao màu đen lao đến.

 

Cửa sổ xe khép chặt, nhưng không thể nghi ngờ gì, cả thị trấn Nghênh An chỉ có một chiếc xe duy nhất, nó thuộc về người nắm quyền công ty MR.

 

Xuyên qua kính xe màu đậm Phó Nhiễm có thể nhìn thấy bóng dáng người ngồi ở bên trong, người đàn ông giống như cũng nghiêng đầu qua, từ góc độ của hắn nhìn ra ngoài, cô cực kỳ nhếch nhác rõ ràng phơi bày trước mắt, bàn tay cùng cơ thể đau đớn cũng không sánh bằng thấy hắn khoanh tay đứng nhìn.

 

Phó Nhiễm cảm giác trong hốc mắt rất nóng, giống như có vật gì đó đang chảy ra, xe thể thao xa hoa ngăn cách hắn bên trong, bên trong có thiết bị sưởi ấm thoải mái, âm nhạc u Mĩ. . . . . .

 

Cô bất động đứng đó.

 

Trước đèn đỏ một vài giây, vốn là không kiên nhẫn chờ đợi nên thời gian trở nên quý giá.

 

10, 9, 8, 7. . . . . .