Phó Nhiễm nhìn về hai bên mặt gương, góc độ phân biệt chia cô ra thành hai hình ảnh hoàn toàn bất đồng, cô không biết rõ chính là rốt cuộc Minh Thành Hữu vượt qua hai năm qua như thế nào, lần này hắn trở về, lại cho cô biết như thế nào là cuộc sống thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Người khác cô không biết, ít nhất đối với mình cô mà nói, thời gian hai năm thấm thoắt trôi qua, bình tĩnh giống như một vũng nước đọng.
Phó Nhiễm ra khỏi thang máy, lại từ trong cầu thang bộ trở lại chỗ cũ.
Mấy cô giáo hướng dẫn nhảy ở phòng làm việc của Phó Nhiễm nhìn thấy cô vẫy tay.
"Tìm khắp nơi cũng không thấy cô đâu, đi đâu vậy?"
Phó Nhiễm thấy các cô thay xong quần áo, xem ra hoạt động sẽ cử hành ngay lập tức.
"Không phải là tôi đúng giờ sẽ chạy đến sao?"
Quản lý Lý phụ trách hoạt động này tới đây cùng cô làm xác nhận cuối cùng.
"Không thành vấn đề chứ?"
Phó Nhiễm giơ động tác OK.
Vũ điệu mở màn vui vẻ dâng tràn, âm nhạc xuyên qua không gian truyền ra ngoài, nhân viên MR phân chia rõ ràng theo từng chi nhánh, sân khấu bày ra hoa tươi cùng đồ ăn thức uống, đại đa số nhân viên đã an vị, đang đợi mở màn.
"Đợi chút."
Phó Nhiễm mới cho các cô ra sân khấu, một giọng nam lạnh nhạt ngang ngược xuyên qua phòng khách rộng truyền đến b dáng người Minh Thành Hữu cao lớn hùng hồn đi tới trước mặt mọi người, đi theo bên cạnh là thư ký cùng trợ lý.
"Xin hỏi ai là người phụ trách vũ điệu?"
Lúc đầu Phó Nhiễm muốn trả lời, lời đến khóe miệng, ánh mắt kịp chạm đến gò má người đàn ông vẫn là nuốt trở vào.
m nhạc chợt ngừng, mấy người đang nhảy cũng thu hồi động tác quay ra nhìn nhau.
Quản lý Lý nơm nớp lo sợ đáp lời.
"Tôi xem qua tài liệu, phòng làm việc của FU đều có những người nhảy giỏi đã từng đạt giải thưởng lớn, hơn nữa mấy năm gần đây FU làm việc cũng không tồi, tất cả hoạt động lớn nhỏ cũng có kinh nghiệm."
"FU?"
Minh Thành Hữu cau mày, dường như muốn đem từ đặt ở trong miệng nghiền ngẫm.
"Cô coi MR là nơi nào? Bằng mấy tiết mục không hề danh tiếng được khen mấy câu là có thể tùy tiện đưa vào? Cô đã thấy quy mô của FU sao?"
Quản lý Lý bị hỏi há miệng không trả lời được, mấy người trên sân khấu cũng định đi xuống.
Phó Nhiễm không nghĩ tới Minh Thành Hữu sẽ không nể mặt như vậy, cô nắm chặt bàn tay căn cứ vào lý lẽ mà bảo vệ quyền lợi của mình.
"Có thể xem chuyện chúng tôi đã hoàn thành là biết rốt cuộc quy mô phòng làm việc lớn hay nhỏ? Anh còn chưa từng xem họ biểu diễn tại sao có thể kết luận bừa bãi như vậy?"
"Tôi không cần nhìn."
Minh Thành Hữu nhìn xuống, tầm mắt cuối cùng cùng ánh mắt chạm nhau. Khoảng cách gần như vậy mà nói, lại làm cô
"Chỉ dựa vào tôi cho là không đủ tư cách, điểm này là đủ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mùi vị nước hoa trên người hắn cũng không còn như lúc trước nữa, mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt lưu luyến nơi cánh mũi, hắn hờ hững thoáng nhìn, đứng gần nhau như thế có tác dụng gì?
Trái tim của hắn đã sớm đem cô cách xa ngàn dặm, từ ánh mắt của hắn, lúc đó cô có thể đọc lên, cô cho hắn thành người xa lạ.
Cũng là.
Giống như người lạ, bắt đầu là cô nói ra.
"Nhưng bây giờ anh xem phải làm thế nào? Tìm người khác nhất định là không còn kịp nữa . . . . . ."
Quản lý Lý vội vàng lau mồ hôi.
"Loại trình độ này thà rằng không cần, MR không cần chấp nhận!"
"Này. . . . . ."
Công chuyện là việc của công chuyện, chuyện riêng là việc của chuyện riêng, Phó Nhiễm thấy hoạt động lần này sẽ thất bại.
"Lý tổng, ngài đừng quên là chúng ta đã ký qua hợp đồng ."
Mấu chốt là còn chưa bắt đầu đã bị đuổi ra ngoài, về sau còn ai dám tìm FU nữa?
Quản lý Lý bị mắc kẹt ở giữa khó xử.
"Bồi thường theo hợp đồng, chớ thiếu họ một xu."
Minh Thành Hữu bỏ lại câu nói, nhanh chóng rời đi.
"Đúng,
"Chờ một chút!"
Phó Nhiễm bước đuổi theo.
"Nói cho rõ ràng, tôi không muốn các người bồi thường."
Bước chân Phó Nhiễm xốc xếch chạy tới hướng thang máy, lúc cô nhào qua vừa lúc cửa thang máy dành riêng cho tổng giám đốc khép lại, thư ký của Minh Thành Hữu đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt.
Phó Nhiễm thấy đối phương nhìn quen mắt, cô nhớ lại là thư ký Nghê lúc Minh Thành Hữu thất thế vẫn đi theo hắn.
Ngày đó Phó Nhiễm cùng Minh Tranh ở quán món cay Tứ Xuyên có gặp qua cô.
Phó Nhiễm đi về phía thang máy dành cho nhân viên, chuẩn bị đi vào.
Thư ký Nghê tiến lên đoạt lấy thẻ đi lại trong tay cô.
"Nếu MR hủy hợp đồng với cô rồi, Lvan cũng nói tiền sẽ trả cô sẽ không kém một phần, dây dưa nữa có ích lợi gì?"
"Tôi tình nguyện không cần thù lao, nhưng chuyện như vậy truyền đi, về sau FU dựa vào cái gì đi thuyết phục công ty khác?"
Phó Nhiễm nhìn về thang máy, nhất định phải có mã vạch trên thẻ đi lại quét mới có thể vào trong đó.
Thư ký Nghê giơ giơ thẻ đi lại trong tay lên, tay kia chỉ hướng cầu thang bộ bên kia.
"Còn có biện pháp khác, đi lên từ nơi này, tốt bụng nhắc nhở cô một câu, phòng làm việc của Lvan ở tầng 33."