Nói xong công việc, ký giả đưa chuyện rất tự nhiên dẫn đề tài hướng về chuyện riêng của Minh Thành Hữu.
"Tam Thiếu, ở bên ngoài hai năm ngài có thể đã suy nghĩ đến chuyện kết hôn? Hoặc là đã kết hôn rồi?"
Khóe miệng Minh Thành Hữu khẽ nâng lên cười nhạt, hắn đưa tay ra.
"Nhìn tôi giống như đã kết hôn sao?"
Thành công ném trả lại chủ đề.
Ký giả phát huy tinh thần bất khuất, truy hỏi sự việc đến cùng.
"Ý của ngài, tôi có thể hiểu thành ngài kết hôn rồi sao?"
"Không có."
Vờ tha để bắt thật, hắn không cho người khác còn chút ảo tưởng.
"Hai năm qua tôi một lòng đều đặt lên trên công việc, đàn ông một khi lo cho sự nghiệp, còn biết ai giao trái tim giao cho tôi?"
Đây là một đề tài nhạy cảm.
Lập tức có người tìm được manh mối.
"Tam Thiếu nói chính là chuyện Phó gia hủy hôn ước vào lúc ngài khó khăn nhất sao?"
Phó Nhiễm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Minh Thành Hữu, giống như không có báo trước, tầm mắt của hắn chăm chú nhìn thẳng về phía cô đứng giữa hội trường, ánh mắt hoang vu, khiến cô không khỏi sợ hãi.
Nhưng, lại chỉ là chốc lát.
Hắn khôi phục thành thái độ bình thường.
"Không phải, Phó gia đưa ra quyết định, tôi không bình luận, cũng có thể hiểu khi đó bọn họ không yên tâm, cho nên. . . . . . Chuyện hai năm trước này nên chấm dứt tại đây."
"Tam Thiếu, nếu như hiện tại Phó gia nguyện ý hướng tới ngài lần nữa, ngài còn có thể tiếp nhận sao?"
Miệng Minh Thành Hữu kín như bưng, môi của hắn rất mỏng, động tác mím lại có thể làm một bên hơi nhếch lên, như thêm mấy phần mị hoặc quỷ quái.
Phó Nhiễm tính rời đi lần nữa, ở lại chỉ thêm nghe đề tài càng ngày càng kéo dài.
"Các người cho là Lvan nên tiếp nhận sao? Tiếp nhận có nghĩa là vĩnh viễn xóa bỏ công lao này đấy."
Người ngăn cản thay hắn chính là người đàn ông ngồi bên tay trái kia.
Lưng Phó Nhiễm cứng lại, khó chịu cùng nhục nhã theo tiếng cười của tất cả bao phủ lấy rái tim, xuyên qua micro, cô có thể nghe được rất rõ ràng tiếng cười kia thuộc về Minh Thành Hữu, đùa cợt, mỉa mai, ác độc. . . . . .
Một ký giả trong đó nghiêng đầu nhìn quanh sang chỗ khác, giống như vừa nãy thấy bóng dáng của Phó Nhiễm.
Cô lặng yên lôi kéo vạt áo người chụp ảnh bên cạnh.
"Nhìn góc kia xem, cùng tôi qua đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lúc Phó Nhiễm sắp bước ra cửa thì đúng lúc bị nữ ký giả ngăn cô lại.
"Phó tiểu thư, xin hỏi tại sao cô lại xuất hiện ở buổi họp báo của công ty MR, là sớm đã nghe thấy Tam Thiếu ‘Niết Bàn trở về’ muốn xin tái hợp lại sao?"
Người phụ trách bộ phận lập kế hoạch thấy đã đến lúc rồi, hơn nữa có Phó Nhiễm chống đỡ hộ, cớ sao lại không làm.
"Các vị bạn bè giới truyền thông, buổi họp báo của MR hôm nay tới đây thôi, cám ơn mọi người."
Lời nói vừa dứt, đám người bên dưới lập tức giải tán, nhấc máy ảnh cùng cầm micro lên xông thẳng tới chỗ Phó Nhiễm.
Lúc này mà cô không rời đi thì chỉ sợ sẽ bị c.h.ế.t đuối trong nước bọt.
Mấy người chụp ảnh nhận ra ý đồ của cô, đi tới chặn cửa lại, nữ ký giả nhất quyết không tha đưa micro tới.
"Phó tiểu thư nói một câu đi, mới vừa rồi Tam Thiếu nói đến nay vẫn chưa cưới, cô có cảm giác mình có hi vọng hay không?"
Ánh mắt Phó Nhiễm xuyên qua đám người nhìn về Minh Thành Hữu đang đứng, hắn cúi đầu đang nói nhỏ cùng trợ lý, lúc rời khỏi hội trường thậm chí còn không đưa mắt hướng ra chỗ cô lấy một lúc.
Đối mặt người ký giả gây sự, Phó Nhiễm cười lạnh.
"Hai năm trước ngòi bút sắc bén của các người cũng không thấy lưu tình, hắn mất đi Hào Khôn, các người ngày một tệ hại thêm thắt ngôn ngữ chèn ép, nóng lòng muốn hắn vì như vậy phải tìm một cái lỗ để chui vào mãi mãi không ra được. Bây giờ lại tìm mọi cách tâng bốc thì được coi là gì, tránh ra, nếu không đừng trách tôi đập đồ kiếm cơm của các người."
Lối đi ra bên kia, toàn bộ người đã rời đi.
"Phó tiểu thư."
Nữ ký giả dày mặt.
"Người này không phải là thẹn quá hóa giận chứ?"
Cách đó không xa nhóm ký giả vây tới đây, một số đã muốn từ bỏ.
Phó Nhiễm đoạt lấy micro trong tay nữ ký giả đập vào máy ảnh.
"Nếu không để tôi tháo máy móc của các người ra, cùng lắm là đền tiền, có tin hay không?"
Người đàn ông trẻ tuổi cầm máy ảnh tức nghẹn đỏ mặt, lại bị Phó Nhiễm đẩy mới tránh ra nhường đường.
"Chẳng lẽ đây là tính khí thiên kim tiểu thư?"
"Ai biết được!"
Nữ ký giả tức giận nhặt micro lên.
"Tư cách cũng không có chứ sao."
Phó Nhiễm tiến vào thang máy của nhân viên làm việc MR, mới có thể bỏ lại toàn bộ ký giả sau lưng.
Hai chân cô mềm nhũn, ngoảnh mặt lại nhìn gương
Nhìn hắn như vậy, ít nhất la cô biết hắn sống không tệ, cuộc sống này mới đúng là cuộc sống của một Minh Tam Thiếu như hắn.