“Thưa ngài, tôi đã hỏi rồi, bác sĩ rất kín miệng, không chịu tiết lộ gì nhiều, chỉ nói đứa bé họ An, sinh ngày 7 tháng 7 năm 2011, là một ca sinh non.”
“Còn camera giám sát bệnh viện thì sao?”
“Không lấy được,” Nghiêm Hội có chút không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt người đàn ông đối diện.
So với trước kia, Kỷ Minh Tông giờ đây có phần lạnh lẽo và dữ dội hơn nhiều.
Tâm tính từng rộng lượng, nay đã không còn như năm năm trước. Khi một người bị nghi ngờ chiếm lấy cả cuộc đời mình, dù những ngày sau có yên ổn đến đâu, tâm trí cũng khó mà thảnh thơi nổi.
Anh đã để mắt đến An Dã suốt năm năm.
Tròn năm năm.
Tình bạn quen biết từ thuở thanh xuân kéo dài đến hiện tại, gần hai mươi năm, cả hai đều đã chứng kiến sự sắc sảo và thủ đoạn của nhau từ những ngày đầu khởi nghiệp, hiểu rõ đối phương là kiểu người thế nào.
Hiểu nhau chẳng khác gì soi gương.
Dù khoác lên người những bộ quần áo đắt tiền, cũng chẳng khác gì đang trần truồng.
An Dã là kiểu người quá giả tạo.
“Đến Mãn Các Đài.”
Chiếc Maybach đen lao nhanh về phía Mãn Các Đài.
Đó là trang viên tư nhân của nhà họ Thẩm, nằm ở một quốc đảo nhỏ phía Nam, nơi tấc đất tấc vàng, chiếm giữ một vị trí đặc biệt quan trọng.
Khí hậu nóng ẩm quanh năm khiến trang viên này luôn ngập tràn sắc xanh.
An Dã vốn không hề thích Nam Dương.
Không thích đến mức mỗi năm đều phải ra ngoài tránh đông tránh thu.
Bất kể ai cũng không thể thuyết phục cô từ bỏ thói quen này.
Kỷ Minh Tông từng đến đây. Nơi ở của giới thượng lưu quyền lực, khi vào trong phải đổi xe, kiểm tra an ninh gắt gao, từng bước đều cực kỳ nghiêm ngặt.
Ba bước một trạm, năm bước một chốt, dù có được chủ nhà cho phép, người ngoài cũng không thể được hưởng bất kỳ đặc quyền nào.
“Tôi đã nói rồi, dạo này cứ hắt xì hơi liên tục, hóa ra căn nguyên là do Chủ tịch Kỷ đến.”
Trong phòng khách, Thẩm Yến Thanh đứng bên cạnh ghế sofa, áo sơ mi trắng tôn lên vóc dáng rắn chắc do luyện tập lâu năm.
An Dã thì ngồi trên ghế sofa, trông như con sâu mềm oặt không xương, chống cằm nhìn anh ta, ánh mắt vẫn lười biếng và mơ hồ như mọi khi.
Kỷ Minh Tông lúc này lại đặc biệt sốt ruột.
Chào hỏi Thẩm Yến Thanh xong, ánh mắt anh lập tức dán chặt lên người An Dã: “Thẩm phu nhân định khi nào thì thả người?”
“Người nào cơ?” An Dã vẻ mặt ngây ngô.
“Cô nói người nào?” Kỷ Minh Tông hỏi lại.
“Chủ tịch Kỷ vì tìm vợ mà đến phát điên rồi sao? Năm năm nay anh đến chỗ tôi không dưới hai mươi lần, lần nào thấy người chưa?”
“Tổng giám đốc An không muốn tôi gặp, há chẳng phải quá dễ dàng sao? Nam Dương là địa bàn của cô, từ lúc tôi đặt chân đến đây, người của cô đã bắt đầu theo dõi rồi. Nếu thật sự Kỷ Lam ở Nam Dương, có cô giúp sức, muốn trốn tránh tôi thì quá đơn giản.”
“Tôi bình thường đóng cửa không ra khỏi nhà, còn có bản lĩnh đó sao?”
Người hầu bưng khay đi đến, đặt một ly nước đá lên bàn trà, cúi người rồi lặng lẽ lui ra sau vài bước.
Cử chỉ lễ nghi cực kỳ chuẩn mực, đậm phong cách cung đình.
“Mời ngồi trước đã,” Thẩm Yến Thanh đưa tay chỉ vào chiếc sofa đối diện.
Kỷ Minh Tông đứng yên không nhúc nhích, An Dã chu môi:
“Chủ tịch Kỷ định phạt đứng ở chỗ tôi à?”
Bầu không khí trong phòng khách căng như dây đàn.
Nhờ “ơn” của Kỷ Minh Tông, hiếm hoi lắm cô mới có dịp thấy Thẩm Yến Thanh ngồi trong phòng khách vào ban ngày mà không phải cuối tuần.
Chứ bình thường có mà nằm mơ.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau như bao lần trước, cuối cùng vẫn là Kỷ Minh Tông cúi đầu trước:
“Cô phải thế nào mới chịu thả người?”
“Muốn thả người thì trước tiên tôi phải có người đã chứ? Chủ tịch Kỷ.”
An Dã nhún vai bất lực. Cô cúi người định cầm ly nước đá trước mặt Kỷ Minh Tông thì cổ tay bị ai đó giữ lại, ngăn cô tiếp tục.
Ngay sau đó, một ly nước ấm được nhét vào tay cô.
An Dã liếc mắt sang nhìn Thẩm Yến Thanh, không kiên nhẫn đặt ly nước lên bàn trà trước mặt.
Trời nóng như thiêu như đốt, lại bắt cô uống nước ấm, chẳng phải là sợ lửa giận trong người cô còn chưa đủ bốc sao?
Kỷ Minh Tông ném một xấp ảnh lên bàn trà, trừng mắt chất vấn:
protected text
An Dã cầm ảnh lên xem qua một lượt, còn ra chiều nghiêm túc:
“Chủ tịch Kỷ vì muốn làm cha đến phát điên rồi à? Con tôi thì liên quan gì đến anh?”
“Con cô?”
“Phải, con tôi với chó hoang bên ngoài, anh không biết sao?”
Kỷ Minh Tông không tin, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thẩm Yến Thanh, muốn tìm ra chút manh mối nào đó, nhưng người đàn ông kia vốn dĩ đã nổi tiếng là người điềm tĩnh, không lộ hỉ nộ ái ố, sâu như đáy biển, khiến người khác khó lòng dò đoán.
Nếu đúng như An Dã nói, đứa bé đó thật sự là con của cô…
Vậy thì có lẽ ngay từ lúc biết mình mang thai, cũng là ngày định mệnh của người cha đứa trẻ.
Nhà họ Thẩm danh giá như vậy, nếu chuyện vợ ngoại tình rồi còn sinh con mà bị truyền thông phanh phui, e rằng sẽ là cú đòn chí mạng.
Huống hồ, Thẩm Yến Thanh là kiểu người bá đạo và thâm trầm.
Những năm qua, bao nhiêu người đàn ông dính líu đến An Dã đều không có kết cục tốt: người thì gặp tai nạn bất ngờ, kẻ thì bị “tống đi”.
Con cô? Ai mà tin cho nổi?
“Thẩm tiên sinh có thể bước ra ngoài một lát không?” – Kỷ Minh Tông mở lời, có vài chuyện không tiện nói trước mặt người trong cuộc.
Thẩm Yến Thanh bình thản nhìn anh, giọng nói ôn hòa, không gợn chút cảm xúc:
“Tôi không thể nghe sao?”
An Dã tiếp lời:
“Anh ấy sợ mắng anh, sợ anh nghe thấy.”
Kỷ Minh Tông: …
Thẩm Yến Thanh: “Tôi đắc tội gì với Chủ tịch Kỷ sao?”
An Dã thấy đối phương im lặng thì xáp lại gần Thẩm Yến Thanh, nghiêm túc đổ thêm dầu vào lửa:
“Anh ấy chắc thấy anh già rồi.”
Kỷ Minh Tông: …
Bầu không khí trong phòng lặng như tờ.
Thẩm Yến Thanh đứng dậy định rời đi.
An Dã lập tức kéo tay anh ta lại, bám lấy tay như làm nũng, giọng ngọt như đường:
“Chồng à, anh đi rồi, nếu Kỷ Minh Tông đánh em thì sao?”
Thẩm Yến Thanh liếc qua gương mặt đang kiềm chế đến mức u ám của Kỷ Minh Tông:
“Anh ta có vẻ không chỉ muốn đánh em đâu, còn muốn giết em nữa cơ.”
“Anh chán em rồi à?” An Dã hỏi ngược lại: “Thẩm tiên sinh muốn mượn dao giết người? Để em tự rút lui?”
“Tuổi tác của chúng ta cũng không còn trẻ nữa, nếu thật sự có ý đó thì cứ nói thẳng với em một tiếng là được. Anh đợi em một lát, để em lên lầu lấy tờ đơn ly hôn, chúng ta chia tay trong hòa bình.”
“An Dã!” – tiếng gầm lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu, cô vừa mới nhấc mông khỏi ghế đã bị dằn ngược trở lại.
“Xì” – một tiếng cười khinh lạnh lẽo vang lên:
“Nói là con cô, tôi tin sao? Không nói đến nhà họ Thẩm, chỉ riêng Thẩm tiên sinh thôi, anh ấy có thể chấp nhận chuyện cô mang thai với người đàn ông khác à? An Dã, cô nói dối cũng phải nghĩ cho kỹ một chút chứ?”
“Chủ tịch Kỷ chẳng lẽ không biết, vợ chồng nhà giàu thì có bao nhiêu tình cảm thật? Ai chơi đường nấy chẳng phải là chuyện bình thường sao?”
“Vậy sao?” – ánh mắt Kỷ Minh Tông lại dừng trên người Thẩm Yến Thanh:
“Thật sự là ai chơi đường nấy?”
Cuối cùng, không chờ ai trả lời, Kỷ Minh Tông rút điện thoại ra đặt lên bàn trà – trên màn hình là một đoạn ghi âm đang bật.
An Dã: … Bảo sao Kỷ Lam nói ‘ông chú’ này tâm cơ thâm sâu.
Đến tận nhà người ta rồi còn chơi trò tiểu nhân?
“Chủ tịch Kỷ tốt nhất là xóa đoạn ghi âm đó đi.” – Thẩm Yến Thanh lạnh lùng lên tiếng.
An Dã như chó gặp chủ, lập tức sủa vang:
“Nghe rõ chưa? Anh tôi bảo anh xóa đấy!”
“Không có cách nào khác.” – Kỷ Minh Tông thu điện thoại lại, bỏ vào túi áo vest:
“Là cô ép tôi.”
“Năm năm trước tôi không nên tin vào lời dối trá của cô. Dù không phải cô đứng sau tất cả mọi chuyện, nhưng chuyện Kỷ Lam biến mất không dấu vết, chắc chắn không thể không liên quan đến cô.”
“Tôi cứ nghĩ ít nhất cô còn chút lương tâm, sẽ không làm những chuyện như vậy. Nhưng giờ thì sao? An Dã, cô cũng chỉ là một kẻ tồi tệ, hôn nhân không hạnh phúc thì lôi người khác cùng chịu?”