Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 234: An Dã cũng dẫn theo một đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi.



Trong nhóm người này, có lẽ người khó chịu nhất chính là Mạnh Thanh Hà. Cuối tháng Mười anh ta sang nước ngoài công tác, mới chỉ hai tháng ngắn ngủi, công việc ở thị trường quốc tế còn chưa giải quyết xong thì tin đầu tiên truyền về lại là: Kỷ Minh Tông sắp làm cha.

Hôm đó, họ đang trao đổi công việc qua điện thoại, sau khi bàn xong việc cũng nói vài chuyện đời thường, bốn chữ “Kỷ Lam mang thai” được anh nói ra với niềm vui khó giấu.

Anh ta sững người, buông vài câu giễu cợt, đại loại như “trâu già gặm cỏ non” chẳng hạn.

Nhưng trong lòng, vẫn thấy vui thay cho Kỷ Minh Tông.

Đời người, được mất vốn vô thường.

Kỷ Minh Tông nhờ vết thương từ nhà họ Kỷ mà trèo lên vị trí cao như hôm nay.

Cũng vì thế mà đánh mất tình thân.

Mà nay, Kỷ Lam mang thai – đứa trẻ trong bụng cô là người mang huyết thống chân chính cùng Kỷ Minh Tông – sao anh có thể không vui cho được?

Tin tiếp theo anh ta nhận được là một cuộc điện thoại vào đêm khuya từ Trần Tùng Dương.

Bảo anh ta quay về Kinh Cảng, nắm vững cục diện.

Phong Minh Capital đã hoàn toàn tê liệt.

Khi Mạnh Thanh Hà quay lại, từ cấp dưới đến lãnh đạo trong công ty đều chìm trong bầu không khí u ám nặng nề, hàng loạt kế hoạch đầu tư bị đình trệ vì không có được phê duyệt của Kỷ Minh Tông.

Lần nữa gặp lại mọi người, là ở phòng bệnh của ông cụ nhà họ Kỷ tại trang viên.

Thi thể ông cụ nằm trong tủ lạnh, còn lão phu nhân nhà họ Kỷ xưa nay luôn cao cao tại thượng, không bao giờ nhìn người khác bằng ánh mắt tử tế – giờ đây lại bị dọa đến phát điên.

Kỷ Minh Tông ngồi im lặng trên chiếc ghế bành, lặng nhìn cha đã mất, nhìn mẹ phát điên.

Suốt năm năm nay, tài sản vốn có của nhà họ Kỷ gần như đã bị phân tán gần hết.

Thứ rơi vào tay anh, đều bị anh bán tháo với giá rẻ mạt.

Những thứ dơ bẩn đó, anh không cần.

Những thứ đã nhuốm máu tuổi thơ của anh, dù có nằm trong tay cũng chỉ là những lưỡi dao trần trụi.

“Văn kiện, ký tên.”

Mạnh Thanh Hà đưa xấp tài liệu trong tay cho anh, còn chu đáo mở sẵn ra, đặt ngay trước mặt anh.

Kỷ Minh Tông cúi đầu nhìn lướt qua, khi thấy tiêu đề nổi bật trên tài liệu, ánh mắt lập tức trở nên thâm trầm hơn vài phần:

“Tài liệu của Trương Ứng sao lại ở chỗ cậu?”

“Cậu ta ở ngoài cửa.”

“Bảo cậu ta vào!”

Mạnh Thanh Hà đáp: “Cậu ta không dám.”

Bàn tay người đàn ông đang vặn bút dừng lại, ngẩng đầu nhìn Mạnh Thanh Hà, ánh mắt uy nghiêm và lạnh lùng đến mức không thể làm ngơ.

Mạnh Thanh Hà nhìn thẳng anh, không có ý định mở miệng.

Anh ta chỉ chờ anh ký xong văn kiện.

Lúc Trương Ứng nhận lại tài liệu, suýt nữa thì muốn cảm tạ trời đất. Vừa định cầm tài liệu rời đi thì bị một đồng nghiệp ở phòng thư ký giữ lại.

Đối phương gần như muốn khóc, kéo cánh tay anh ta tới trước máy tính:

protected text

Sau khi Trương Ứng rời đi.

Người trợ lý cũ của anh ta trong phòng thư ký tự nhiên lên thay.

Nhưng thời gian yên ổn chẳng kéo dài bao lâu, không chịu nổi áp lực nặng nề từ người đàn ông lạnh lùng kia, người ấy làm được hai năm thì xin nghỉ việc.

Thư ký mới đến, tuổi không nhỏ, từng làm chánh thư ký ở một công ty niêm yết.

Theo lý mà nói, kinh nghiệm và từng trải đầy mình.

Nhưng một người từng trải qua bao phong ba nơi chốn thương trường như vậy, đến tay Kỷ Minh Tông vẫn bị đẩy đến bước đường cùng.

Trương Ứng rời khỏi phòng thư ký đã là chuyện nửa tiếng sau.

Vừa định bước vào thang máy, bên tai đã nghe tiếng bước chân vội vã áp sát, anh nghiêng đầu nhìn sang.

Thấy Nghiêm Hội đang theo sát phía sau Kỷ Minh Tông bước ra từ văn phòng.

Bước đi vội vàng, dường như có chuyện lớn cần giải quyết gấp.

Tại Mãn Các Đài ở Nam Dương.

Một người phụ nữ đang đứng trong sân, dõi mắt nhìn bãi cỏ xanh mướt nhất phía trước nhà.

Ánh mắt xa xăm, rồi chợt thấy chiếc Bentley đen có cắm cờ tiến lại từ xa.

Tài xế mở cửa xe.

Người đàn ông bước xuống, động tác hơi khựng lại một chút.

Ngẩn người trong hai giây rồi mới sải bước đi về phía người phụ nữ đang đứng dưới hiên nhà.

Theo sau anh không chỉ có thư ký, mà còn có một cậu bé tám chín tuổi, mặc vest chỉn chu, tuổi còn nhỏ nhưng khí chất vương giả đã lộ rõ:

Bạn đang đọc truyện tại rừng truyện chấm com

“Không nóng sao?” – Giọng người đàn ông cất lên đầy quan tâm.

An Dã ngẩng đầu nhìn anh, giọng nhàn nhạt, hệt như mối quan hệ lạnh nhạt giữa họ: “Cũng tạm.”

“Kỷ Minh Tông đang trên đường tới Nam Dương.”

Ánh mắt An Dã khẽ dao động, nghiêng đầu nhìn anh.

Vừa định hỏi gì đó thì đối phương đã xoay người bước vào nhà, quản gia tiến đến nhận lấy áo vest anh vừa cởi ra.

“Khi nào vậy?”

“Mười phút trước.” – Thẩm tiên sinh nhận ly nước từ tay người hầu, liếc nhìn con trai mình:

“Con lên lầu trước đi.”

Người giúp việc trong phòng khách tản ra, người đi cùng ông tiến vào trà thất ở tầng một.

“Cô định giấu họ đến bao giờ?”

“Giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.”

“Như vậy là không công bằng với Kỷ Minh Tông.” – Năm năm trước, cô ta giả vờ công khai mà thực chất lén lút đưa Kỷ Lam về Nam Dương, tháng Bảy năm sau Kỷ Lam sinh non một bé trai.

Từ đó, luôn ẩn mình trong nhà họ An, không bước chân ra ngoài. Những năm qua, Kỷ Minh Tông không dưới một lần đến tìm, hỏi An Dã vì sao năm đó chỉ có cô bình an vô sự, còn Kỷ Lam thì biệt tăm.

Anh ta nghi ngờ!

Nhưng An Dã quá thông minh, cô ta đã lừa cả trời đất, che giấu sự thật, đùa giỡn một người đàn ông đi tìm vợ con suốt năm năm.

Để anh ta vùng vẫy trong sự tự trách vô tận.

Nhìn anh ta từng kiêu ngạo, rồi dần héo úa.

Anh ta dần trở nên héo úa giữa chuỗi ngày bị giày vò lặp đi lặp lại.

Cho dù khi ấy Kỷ Minh Tông đã cúi đầu, khẩn cầu tha thiết, cô cũng không hề dao động.

Lạnh lùng như một cỗ máy vô cảm.

“Đàn ông các người ai cũng đồng cảm với nhau như vậy sao?” – An Dã không giấu được sự châm chọc: “Thấy thương người ta đến vậy, chi bằng đem vợ con mình tặng cho anh ta luôn đi.”

“An Dã!” – Giọng người đàn ông trầm xuống, giận dữ quát, hiển nhiên không hài lòng với lời lẽ cay nghiệt của cô.

“Ngài Thẩm, năm đó chúng ta đã có một cuộc giao dịch. Anh yêu cầu tôi làm gì, tôi đã làm xong. Giờ đến lượt anh– những gì anh hứa, phiền anh hãy giữ đúng.”

“Là người lớn, thì phải có tinh thần tôn trọng hợp đồng.”

Cuộc trò chuyện kết thúc trong im lặng. An Dã biết anh bận, cũng không còn tâm trạng tiếp tục.

Cô xoay người đi lên lầu.

Vừa rẽ qua góc cầu thang, cô đã thấy đứa con riêng của chồng đang đứng nơi bậc thềm, ánh mắt tránh né nhìn về phía cô.

Vừa thấy cô, cậu bé lập tức lễ phép chào: “Mẹ.”

Với đứa trẻ này, An Dã cũng không biết bản thân có cảm xúc gì.

Cô ậm ừ một tiếng, lại thấy bản thân quá lạnh nhạt, liền hỏi:

“Làm xong bài tập chưa?”

“Dạ làm xong rồi ạ. Một lát nữa con có tiết học tiếng Pháp với gia sư.”

An Dã gật đầu: “Mẹ đi nghỉ một lát.”



“Thưa ngài, đội an ninh của Thẩm tiên sinh kín kẽ đến mức không lọt nổi một giọt nước, những gì chúng tôi điều tra được chỉ có chừng đó. Tuần trước, An Dã dẫn một bé trai khoảng bốn tuổi đến bệnh viện, nhưng trong nhà họ An hay những người thân quen quanh cô ấy đều không có ai mới sinh con gần đây. Chỉ có duy nhất một người khả nghi—”

Kỷ Lam!

Năm năm trước, trong vụ “chôn sống” đó, An Dã bình an vô sự, chỉ có Kỷ Lam biệt tích.

Năm đó, Kỷ tiên sinh từng tới Nam Dương cầu xin, nhưng An Dã kiên quyết không hé miệng.

Cô tuyên bố hoàn toàn không biết gì.

Hai người giằng co suốt hai năm, cho tới khi Thẩm tiên sinh ra mặt, cuối năm thứ hai cuộc cầu xin hèn mọn đó mới dần kết thúc.

Còn bây giờ…

Nên nói là “có công mài sắt, có ngày nên kim”, hay là “giấy không gói được lửa”?

Nếu đứa trẻ ấy thật sự là con của Kỷ Lam—

Vậy chẳng phải, việc tìm được người cũng đã gần trong gang tấc?

Nếu thật sự là An Dã đã che giấu bấy lâu nay, thì dù Kỷ tiên sinh có không giết An Dã, tình bạn giữa họ… e rằng cũng đến lúc kết thúc rồi.

“Trước tiên, đến bệnh viện.”

“Sau đó, đến Mãn Các Đài.”