Ta ôm vò rượu cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt.
Tên nhóc Tiêu Tĩnh An đó chưa từng nói với ta một lời dịu dàng, cũng chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành ta, ta cay mũi, nước mắt không ngừng rơi.
"Tất cả cút hết ra ngoài!" Một giọng nói vang lên ở ngoài điện, một thân bạch y, thân hình cao lớn, tóc đen búi cao, tuy đeo mặt nạ nhưng lại toát ra khí thế bức người không thể xâm phạm, sự tức giận trong lời nói như muốn phun trào.
Trong điện nhất thời yên tĩnh như tờ, các tiểu quan nhìn nhau, không biết là ai lại to gan dám ra lệnh trong cung Thái hậu như vậy.
"Vừa rồi nhảy không tệ, lui xuống lĩnh thưởng đi." Ta phẩy tay, đuổi bọn họ đi.
"Sao? Ngươi cũng đến thị tẩm à?" Ta lắc lắc vò rượu trong tay, nhân cơ hội lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Hắn đứng đó vẫn không nói tiếng nào, chỉ nắm chặt tay, ánh mắt như muốn xé ta thành từng mảnh.
"Chính là ngươi, ngươi lại đây." Ta loạng choạng đi về phía hắn, lảo đảo ngã vào người hắn.
Ta nhân cơ hội sờ soạng cơ bắp trên người hắn: "Chậc, dáng người thật rắn chắc."
Đột nhiên cảm nhận được một cảm giác ấm áp trên môi, hắn giữ gáy ta, áp sát lại, hôn vừa mạnh vừa gấp, cảm giác ẩm ướt ấm áp khiến đầu óc ta trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng đã bị ném lên giường.
Hắn chậm rãi bước về phía ta, đè ta xuống dưới thân, kéo tấm lụa đỏ trên eo ta xuống, nhẹ nhàng che lên mắt ta.
Trước mắt ta một màu đỏ, ta giãy giụa muốn tháo mặt nạ của hắn xuống nhưng lại bị hắn giữ chặt hai tay áp lên đỉnh đầu.
Một đêm triền miên.
Mấy ngày nay, Tiểu Hoàng đế không đến tìm ta.
Chuyện đêm đó, bọn ta đều ngầm hiểu, chỉ là từ sau hôm đó, hắn luôn lẻn vào tẩm cung của ta lúc nửa đêm.
Tiểu Hoàng đế giả vờ ăn chơi trác táng, cho đến khi thành niên, đã âm thầm củng cố được không ít thế lực của mình.
Đến khi lão phụ thân hờ của ta phát hiện, muốn khống chế hắn thì đã muộn.
Lão phụ thân hờ và Tiểu Hoàng đế bất hòa, nếu một ngày nào đó ta bị lão phụ thân hờ liên lụy, tính mạng khó giữ thì phải làm sao.
Ta bị kẹp ở giữa thật sự là khó xử, mũi cay xè.
Hôm nay có rượu, hôm nay say, đấu đá chính trị của bọn họ liên quan gì đến ta.
"Thúy Hoa, mang rượu đến cho ta!"
Thúy Hoa là cung nữ thân cận của ta, ta đặt cho mỗi cung nữ, thái giám bên cạnh ta tên của những người bạn thời thơ ấu, ai bảo trước kia bọn họ hay bắt nạt ta chứ, bây giờ chẳng phải đều nghe ta sai bảo hay sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nương nương, uống rượu hại thân thể, hôm nay người uống nhiều rồi, không thể uống nữa."
Ta ôm Thúy Hoa khóc nức nở: "Ta muốn về Lâm Gia Trang, ta nhớ Thúy Hoa, Tiểu Phương, Đại Nữu và Nhị Cẩu Tử nhà bên cạnh, Nhị Cẩu Tử còn nói sau này sẽ cưới ta làm vợ nữa!"
Nhị Cẩu ca là người tốt với ta nhất, trước kia khi đói bụng, chính hắn là người dẫn ta xuống sông mò cá, trèo cây bắt trứng chim, vào núi bắt rắn.
"Nhị Cẩu Tử là ai?" Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai ta...
Tiểu Hoàng đế mỉm cười, nhướng mày, nhìn ta với vẻ mặt như cười như không.
Ta từ trong lòng Thúy Hoa ngồi thẳng dậy, xoa nắn lông mày của người đàn ông trước mặt, dùng sức vỗ vỗ vào má hắn: "Thúy Hoa, ngươi nói xem sao Tiểu Hoàng đế lại đẹp trai đến vậy."
Thúy Hoa sợ hãi quỳ rạp xuống đất, cúi đầu thật sâu.
Tiểu Hoàng đế nắm lấy tay ta, cười như không cười nói: "Trẫm hỏi ngươi, Nhị Cẩu Tử là ai?"
Nhị Cẩu Tử là... là người tốt với ta nhất, ta nuốt nước miếng, không dám nói ra.
Đều tại ngươi! Đều tại lão phụ thân hờ của ta! Một khi đã vào cửa cung sâu như biển, từ nay người yêu thành người lạ, ta không còn gặp lại Nhị Cẩu Tử nữa rồi.
"Là người quen cũ..." Ta không nhịn được khóc thành tiếng.
Tiểu Hoàng đế dịu dàng xoa đầu ta, nhận lấy khăn tay cung nữ đưa tới, lau nước mắt cho ta: "Việc này dễ thôi, trẫm hạ lệnh thiến hắn, hắn có thể vào cung bầu bạn với ngươi."
Ta giật mình thon thót, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa, không cần thiết phải vậy, ta cười gượng gạo nói: "Hoàng thượng nói đùa, ai gia chỉ nói đùa thôi."
"Đây chính là thiếu niên lang ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng mà mẫu hậu nói sao?"
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tiểu Hoàng đế ghé sát tai ta nhỏ giọng nói, trong mắt tràn đầy vẻ chế giễu.
Mí mắt phải của ta giật liên hồi, sao ta và Thúy Hoa nói gì hắn cũng biết vậy!
Nhị Cẩu ca quỳ dưới điện, dáng vẻ một người nông dân chất phác thật thà, thấy bọn ta không lên tiếng, hắn cũng không dám tự ý mở miệng.
Tiểu Hoàng đế thật sự là người hành động, không nói không rằng đã đưa người đến kinh thành.
Ta ngồi ngay ngắn trên điện, mồ hôi lạnh túa ra, ta chưa từng tiết lộ với bất kỳ ai về quá khứ ở Lâm Gia Trang, lão phụ thân hờ của ta càng không thể.
"Xem ra có trẫm ở đây, lại cản trở Thái hậu và người quen ôn chuyện cũ rồi." Tiểu Hoàng đế nhấp một ngụm trà, thong thả đứng dậy, chắp tay sau lưng rời đi, bước chân nhẹ nhàng, có thể thấy tâm trạng rất vui vẻ.
Nhị Cẩu ca đen hơn trước rất nhiều, thiếu niên sáng sủa ngày nào giờ đã trưởng thành thành hán tử chất phác, đen nhẻm y như phụ thân hắn.