Hoàng Đế, Xin Đừng Bám Riết Lấy Ta

Chương 4



11



Cố Thái phó là một lão già nghiêm khắc, là người duy nhất dám dùng roi đánh Hoàng thượng.



Khi ông ấy bị tố cáo mưu phản, đùi gà trong miệng ta rơi vào bát, ai cũng có thể mưu phản, nhưng ta tin, chắc chắn không bao giờ là ông ấy.



Cố Thái phó là vị tể tướng tiền triều được Tiên đế ba lần mời xuống núi, cũng chính vì ông có quan hệ mật thiết với tiền triều nên lần này mũi dùi đều chĩa về phía ông.



Cả triều văn võ đều thở dài than vãn: "Biết người biết mặt không biết lòng."



Không biết lão phụ thân hờ của ta dùng thủ đoạn gì, vu oan giá họa cho con rể của Cố Thái phó, khiến cho bá quan tin rằng Cố Thái phó mưu phản, lại còn có chứng cứ rõ ràng.



Máu của Cố Thái phó nhuộm triều đường, lấy cái c.h.ế.t để tỏ rõ chí hướng, trước khi c.h.ế.t còn dạy cho Tiểu Hoàng đế một bài học… "Cẩn thận Bùi gia".



Tiểu Hoàng đế lâm bệnh, làm ầm ĩ không chịu lâm triều.



Ta bưng cháo đến thăm hắn, không kịp tránh né, bị ngọc bội của hắn ném trúng trán, m.á.u chảy ròng ròng.



"Cút! Cút! Cút!!! Con gái của gian thần, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi!"



Ta nhịn cơn giận, lúc này không thể chọc giận hắn, ta phải ngoan ngoãn một chút. 

"Ngươi bỏ ăn bỏ uống làm gì? Nếu ngươi cứ bệnh mãi như vậy, uể oải không phấn chấn, chẳng phải cả đời bị người ta khống chế hay sao!"



Ta cảm thấy những vở kịch xem ngày thường đã có đất dụng võ, ta chưa bao giờ hùng hồn kích động như vậy, mắng Tiểu Hoàng đế như thể ta đang mắng tỉnh một hôn quân.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]



"Trẫm không biết ngươi còn có kiến thức như vậy đấy." Tiểu Hoàng đế rõ ràng bị lời ta nói làm nghẹn họng, vậy mà cũng không cãi lại ta.



Ta thầm nghĩ, ai bảo ngươi ngày thường xem kịch không nghiêm túc, đây chính là lời thoại trong kịch bản đấy.



Dưới ánh mắt sâu xa của Tiểu Hoàng đế, ta giả vờ tiêu sái rời đi.



Dù ngự y trong cung y thuật cao siêu, nhưng trên trán ta vẫn để lại một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm, dù sao dùng tóc mái che đi cũng không nhìn thấy.



Có lẽ Tiểu Hoàng đế cũng hơi hối hận, cho nên sau này mỗi khi thân mật đều thích vuốt ve vết sẹo nhỏ trên trán ta.



Tiêu Tĩnh An một lòng dốc sức vào việc triều chính, đến năm mười tám tuổi vẫn chưa nạp phi tần nào.



Nghe nói hắn không gần nữ sắc, người Đông Lê Quốc rất biết ý tứ, khi tiến cống lễ vật mừng thọ cho hắn đã chuẩn bị hai phương án, không chỉ đưa đến giai nhân tuyệt sắc biết ca múa, còn có cả thiếu niên tuấn tú, dung mạo như ngọc.



Ngồi trên đại điện, ta suýt nữa thì bật cười thành tiếng, Tiêu Tĩnh An hung hăng lườm ta một cái.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thiếu niên tuấn tú, đúng thật là xinh đẹp, ngay cả khi đàn hát cũng khiến người ta say sưa.



Ta chống cằm, mải mê nhìn thiếu niên tuấn tú đang biểu diễn bên dưới, trong lòng không ngừng cảm thán quả nhiên sắc đẹp có thể khiến lòng người vui vẻ.



"Đẹp đến vậy sao?" Giọng nói âm trầm của Tiểu Hoàng đế vang lên bên tai ta.



Ta không cần suy nghĩ liền đáp: "Đương nhiên."



Vừa quay đầu lại đã bắt gặp khuôn mặt đen sì của Tiểu Hoàng đế.



Vị tổ tông này hôm nay lại làm sao vậy? Ngay cả sinh nhật cũng không vui?



Ta hạ thấp giọng, nhỏ giọng nói với hắn: "Chẳng phải có câu ‘Ăn uống nam nữ, lẽ thường của trời đất’ hay sao, ai gia thấy mỹ nhân của Đông Lê Quốc rất xuất chúng, chi bằng Hoàng thượng..."



"Nếu Thái hậu cảm thấy trong cung tịch mịch, mấy người này cứ ban cho Thái hậu đi." Tiêu Tĩnh An nhìn thẳng vào mắt ta, giọng điệu khó hiểu.



Bị hắn nhìn chằm chằm, ta có chút chột dạ, ta có lòng dạ đó cũng không có gan đó đâu! Thầm oán: Còn chưa nói hết đã cãi lại ta, Tiểu Hoàng đế đúng là Tiểu Hoàng đế, một ngày không cãi nhau thì ăn không ngon ngủ không yên à?



Trở về cung, ta càng nghĩ càng tức, ta vào cung bao nhiêu năm, hắn cãi nhau với ta bấy nhiêu năm, một ngày không đấu khẩu với ta thì khó chịu, tưởng mình là hoàng đế thì giỏi lắm sao!



Rượu làm cho người ta gan dạ! Sau khi ta uống cạn một vò rượu, dần dần có chút say.



"Kêu những kẻ ca hát, nhảy múa, diễn kịch, tất cả đều đến đây cho ta!"



Ta mặc kệ, tại sao lúc nào cũng là ta dỗ dành người khác, hôm nay ta cũng phải để người khác dỗ dành ta!



Bao nhiêu năm cẩn thận dè dặt nay bùng nổ một phen, ta ngồi bệt xuống đất lăn lộn, cung nữ không còn cách nào khác, đành phải gọi những nam sủng của Đông Lê Quốc đến.



Nam sủng Đông Lê Quốc đưa đến, người nào người nấy đều mày rậm mắt sáng, lanh lợi hoạt bát, quỳ rạp dưới chân ta, kẻ thì cung kính, người thì đưa tình.



"Nô tài chưa từng thấy mỹ nhân nào như Thái hậu." Một tiểu quan tên Xuân Sinh mặt đỏ bừng, chớp chớp đôi mắt to, nhìn ta chằm chằm.



Ta véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta, mềm mại nõn nà, nhìn còn ngon miệng hơn cả đậu phụ bữa tối, cố ý trêu chọc: "Đẹp thế nào?"



"Thái hậu mặt như hoa đào, khí chất như lan trong khe núi, quả là mỹ nhân hiếm có."



"Ăn nói khéo léo, thưởng." Ta thuận tay cầm lấy chén vàng trên bàn ném cho cậu ta. Nhìn những tiểu quan bên cạnh mắt sáng rực, tranh nhau vây quanh ta nói lời ngon tiếng ngọt.



Ta đẩy bọn họ ra, nói: "Đi, đi nhảy múa đi, tối nay ai nhảy đẹp, ta sẽ cho người đó thị tẩm."



Các tiểu quan tranh nhau bò dậy, mười mấy thiếu niên tuấn tú chen chúc trong điện, tranh nhau múa trước mặt ta, cảnh tượng hỗn loạn.