Nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, ta đoán được bảy tám phần, phụ thân ruột của ta từ khi sinh ta ra chưa từng tìm đến ta, bây giờ lại tốn công sức đón ta về, chỉ là để thay tỷ tỷ vào cung.
Hoàng đế bệnh nặng, hậu vị bỏ trống, thật sự là một cơ hội tốt để leo lên cao.
"Nếu không thể thay Dao Nhi vào cung, chúng ta tìm đứa con hoang này về làm gì! Nó mang khuôn mặt này, sớm muộn gì cũng là tai họa!"
Vừa rồi còn là một người mẹ hiền từ, lúc này phu nhân nghiến răng nghiến lợi chỉ vào ta.
Ta giật mình, không khỏi rụt cổ lại, người phụ nữ quý tộc này khi tức giận còn dữ dằn hơn cả bà Vương đầu làng.
Phụ thân day trán, giọng nói trầm thấp, không nghe ra vui buồn: "Dao Nhi nhà chúng ta mà vào cung, nói không chừng sẽ trực tiếp làm Thái hậu."
Ta ngẩng phắt đầu lên, còn có chuyện tốt như vậy sao?
Nói cũng phải, lão Hoàng đế đã ngoài sáu mươi, e rằng chuyện phòng the cũng bất lực, chẳng phải là nói nếu may mắn, vừa gả vào đã có thể làm Thái hậu, bỏ qua giai đoạn tranh đấu hậu cung, một bước lên mây sao?
Nhưng phu nhân dường như không hề động lòng, lẩm bẩm: "Phú quý tột đỉnh cũng không bằng hạnh phúc cả đời của Dao Nhi nhà ta."
Ta cắn một miếng sườn, lau mỡ trên tay, vội vàng tiến lên: "Phụ thân, nữ nhi nguyện thay tỷ tỷ xuất giá."
Ta rưng rưng nước mắt, tha thiết nhìn "phụ thân" không mấy quen thuộc này.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ba người bọn họ đồng loạt nhìn ta.
Phụ thân hỏi: "Con thật sự bằng lòng?"
Ta thầm đảo mắt, nói nhảm, nhìn tình hình này, nào có chuyện ta bằng lòng hay không, ta mà nói một chữ "không", e rằng sẽ bị phu nhân trước mặt lột da rút gân.
Ta cười tươi nhìn vào mắt phụ thân: "Chuyện tốt như vậy, nữ nhi đương nhiên là bằng lòng, nhưng..."
Phụ thân nghi ngờ nhìn ta.
Ta lập tức đổi giọng: "Nhưng nữ nhi muốn nhờ phụ thân giúp một việc!"
05
Ăn của người ta thì phải nghe lời người ta, phụ thân dùng một chút lợi lộc nhỏ nhoi đối với ông ta đã nắm được ta trong lòng bàn tay.
Từ ngày đó trở đi, ta và tỷ tỷ hoán đổi thân phận, trở thành đích nữ của Bùi Tể tướng - Bùi Nhược Dao, thay nàng ta vào cung gả cho lão Hoàng đế - lão già hơn cả phụ thân ta.
Lão Hoàng đế thậm chí còn không tham dự đại hôn, nghe nói là sắp không qua khỏi.
Đêm tân hôn, ta ngồi trong Cung Khôn Ninh, một mình ăn táo đỏ rải trên giường.
Một đứa trẻ mặc hoàng bào xông vào tẩm điện của ta, vênh váo, ngạo mạn chỉ vào ta: "Ngươi chính là Hoàng hậu mới à?"
Ta: "... Ngươi làm sao thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thấy hắn hùng hổ đến, ta đưa cho hắn một nắm táo đỏ: "Ăn táo không?"
Tên nhóc khinh thường nhìn ta, hất tay áo bỏ đi.
Ta lắc đầu: "Chậc, đúng là vô phép tắc."
06
Ta quen biết Tiểu Hoàng đế khi hắn bảy tuổi, cái tuổi đáng ghét.
Thật đáng thương, một đứa trẻ bảy tuổi bị ép dậy từ canh năm đi lâm triều, tan triều lại có ba vị Thái phó thay phiên nhau giảng bài cho hắn.
Hàng ngày còn phải bất kể mưa gió đến thỉnh an ta, một người mẫu thân kế.
"Trẫm mỗi ngày dậy từ canh năm, sao Thái hậu có thể dậy muộn như vậy?"
Có lẽ Tiểu Hoàng đế nhìn không quen cảnh ta ngày nào cũng ngủ nướng đến khi tự nhiên tỉnh giấc, vì vậy ta bị ép phải dậy cùng lúc với hắn.
Chưa hết, khi tan triều luyện chữ cũng gọi ta đi cùng.
"Trẫm nghe nói mẫu hậu viết chữ rất đẹp, ngay cả Bùi Tể tướng cũng từng khen ngợi mẫu hậu bút pháp như mây bay nước chảy. Nhi thần muốn thỉnh mẫu hậu chỉ dạy đôi chút."
"E là phải làm Hoàng thượng thất vọng rồi." Ta cố tình làm ra vẻ mặt đau buồn, nặn ra hai hàng lệ trong suốt: "Ai gia khi chưa xuất giá, ở nhà bị ngã gãy tay phải, ngự y nói e là không thể cầm bút được nữa."
Ta nhìn thẳng vào mắt Tiểu Hoàng đế, nương nói, khi nói dối phải nhìn vào mắt người khác, vậy mới “thật”.
Tiểu Hoàng đế nhìn bàn tay phải yếu ớt của ta, vẻ mặt kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Ta thở phào nhẹ nhõm, ta biết cửa ải này coi như đã qua.
Tay phải của ta đúng là không thể khỏi, nhưng không phải bị ngã, mà là ta tự dùng nghiên mực đập vào.
Trước khi vào cung, phụ thân nhíu mày, hình như nghĩ đến điều gì đó, hỏi ta có biết viết chữ không.
Đương nhiên là không biết, ta lắc đầu. Nghĩ thầm phụ thân thật biết nói đùa, con nít ở quê làm gì có cơ hội cầm bút chứ?
Phụ thân lạnh lùng đánh giá ta, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, không biết đang nghĩ gì.
Ta lạnh sống lưng, ông ta đừng có thấy đưa đồ cho ta mà tiếc đấy nhé?
Ta cầm nghiên mực trên bàn đập mạnh vào tay phải của mình, cơn đau dữ dội khiến sắc mặt ta trắng bệch ngay lập tức.
Ta giơ bàn tay phải yếu ớt lên, gượng cười: "Phụ thân, nữ nhi không biết viết chữ, cũng không cần viết chữ nữa."
Phụ thân cười: "Cái tính lanh lợi này của con đúng là giống ta."