"Ọe..." Ta cúi người bên thành giường nôn khan không ngừng.
Tiểu Hoàng đế ngồi bên cạnh, đưa khăn tay cho ta. Đôi mắt vốn sắc bén, uy nghiêm thường ngày, lúc này lại mang theo ý cười nhàn nhạt.
Tiểu Hoàng đế vuốt ve bụng ta, hiếm khi dịu dàng nói: "Có rồi thì sinh ra..."
Ta hất tay hắn, lạnh lùng nói: "Thái hậu sinh con cho Hoàng thượng, thật là chuyện cười lớn, Hoàng thượng không sợ bị thiên hạ vạn dân chê cười sao?"
01
Ta tên là Bùi Nhược Dao, là Đức Chiêu Hoàng thái hậu đương triều.
Phụ thân là khai quốc công thần chinh chiến cùng Tiên đế, hiện là Tể tướng, địa vị chỉ dưới Hoàng đế.
Lúc lâm chung Tiên đế vội vàng đón ta vào cung, có lẽ là tin vào lời đồn dân gian, muốn mượn hỷ sự này để chuyển nguy thành an, đáng tiếc, chưa đầy một tháng, người đã băng hà. Lần đầu tiên ta gặp người là ở tang lễ.
Sau đó, ta liền chuyển từ Cung Khôn Ninh chưa ở đủ một tháng sang Cung Từ Ninh, khi đó ta mới mười ba tuổi, đúng độ tuổi thanh xuân phơi phới.
Ban đầu vào cung là vì bát cơm, vì bát cơm này, ta đánh mất tên của mình, người thân của mình, quá khứ của mình.
02
Ta là con gái được phụ thân nuôi ở quê, nói văn hoa là nuôi, nói thực tế là vứt bỏ.
Ngày phụ thân phái người đến đón ta về nhà, ta đang cùng Nhị Cẩu Tử nhà bên cạnh móc tổ chim trên cây, định thêm món cho bữa tối.
Thấy người phụ nữ đến đón mình ăn mặc sang trọng, ta vừa sụt sịt vừa dụi vào người bà ta, khóc lóc thảm thiết, "bịch" một tiếng quỳ xuống: "Chắc hẳn người chính là mẫu thân của con."
Bà v.ú lúng túng đỡ ta dậy, vội vàng giải thích: "Lão thân là nhũ mẫu của phu nhân, đặc biệt đến đón Nhị tiểu thư về nhà."
Ồ, ta bình tĩnh lau nước mắt...
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Thời buổi này có cơm ăn đã là may mắn lắm rồi, đừng trách ta nịnh nọt.
Nhị Cẩu Tử đuổi theo xe ngựa của ta, chân trần chạy hai dặm đường.
Ta vẫy tay về phía cậu ta, vừa cười vừa rơi nước mắt: "Đừng đuổi nữa, đồ ngốc, ta đi hưởng phúc rồi!"
"Cẩu phú quý, mạc tương vong!" Giọng của Nhị Cẩu Tử dần dần biến mất phía sau.
03
Xe ngựa xóc nảy liên hồi, không biết đi mấy ngày, cuối cùng ta cũng đến phủ đệ của phụ thân.
Phụ thân ruột của ta mặc một thân tử bào, trông rất giàu sang, nhưng ánh mắt nhìn ta lại phức tạp, không biết đang nghĩ gì.
Đang lúc ta định nhỏ vài giọt nước mắt, chuẩn bị diễn một màn kịch phụ tử trùng phùng sau bao năm xa cách...
"Ục ục." Bụng ta kêu lên không đúng lúc, âm thanh còn không nhỏ. Ta không có khuyết điểm gì, chỉ là không chịu được đói, khi đói bụng kêu rất to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta xấu hổ cúi đầu, lo lắng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo vải thô, cúi đầu nhìn đôi giày vải rách trên chân, đây là giày của cháu gái bà Vương hàng xóm thay ra cho ta, Đại Nha nói vào thành phải đi một đôi giày không có miếng vá nào mới được.
Nhìn bộ dạng lạc lõng của mình giữa phủ đệ nguy nga này, ta đột nhiên thấy bất an.
Phụ thân hỏi ta muốn ăn gì.
Ta dè dặt dò hỏi: "Vậy... cơm trộn tóp mỡ?"
Vẻ mặt của phụ thân rõ ràng sững lại.
Cái này cũng không có sao? Ta nhìn nơi nguy nga tráng lệ trước mắt, ngay cả cơm trộn tóp mỡ cũng không có, chẳng lẽ là lừa người?
"Sao con lại muốn ăn cái này?" Phụ thân hỏi.
"Cái này chỉ được ăn vào dịp Tết, ngày thường không được ăn, cho nên con rất thèm." Ta ngây ngô cười với phụ thân, bà Vương nói sẽ không ai đánh người đang cười.
Đây cũng là nguyên tắc hành xử của ta khi sống nhờ nhà người khác, bây giờ chỉ là đổi một nơi sống nhờ, chắc chắn vẫn sẽ có tác dụng.
Xung quanh, đám nha hoàn, người hầu bụm miệng cười trộm, mặt đỏ bừng.
Nhìn vẻ mặt khinh thường của bọn họ, ta không khỏi tiếc nuối, cơm trộn tóp mỡ cũng chưa từng ăn, đám người giàu có này thật là nông cạn.
Khi ta ăn đến miệng đầy dầu mỡ thì bữa tiệc tối mới lần lượt bắt đầu.
Nhìn thấy những món sơn hào hải vị được bày lên bàn, ta ngây người...
Hận bản thân lúc nãy ăn ba bát cơm trộn tóp mỡ quá sớm, bây giờ chỉ có thể ngậm ngùi nhìn dê hấp, gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà quay... trên bàn.
"Nhìn bộ dạng ngu ngốc của nó kìa! Sao nó có thể là con chứ?!" Tỷ tỷ ta nhảy dựng lên, làm nũng nép vào lòng phụ thân.
"Dao Nhi, không ai có thể thay thế con, con mãi là bảo bối của phụ thân, là hòn ngọc quý trên tay phụ thân." Phụ thân ôm tỷ tỷ vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành.
Nghe nói, Tể tướng đại nhân nhiều năm như vậy, chỉ có một đứa con gái, cưng chiều hết mực.
04
"Con không gả! Con không gả! Nương, con không gả, lão Hoàng đế sắp c.h.ế.t rồi!"
Phu nhân cũng khóc: "Lão gia, chúng ta chỉ có một đứa con gái này, Hoàng thượng còn lớn hơn cả ông ngoại của nó, con gái chúng ta đang tuổi xuân phơi phới, sao có thể, sao có thể..."
"Nương..." Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.
Ta nghiêng tai lắng nghe, không dám thở mạnh.
"Tuy rằng nó có ba, bốn phần giống Dao Nhi, nhưng Thánh thượng đã từng gặp Dao Nhi rồi..." Phụ thân ruột nhìn ta một cái đầy ẩn ý: "Mượn hoa hiến Phật, e là không ổn."