“Những người khác thì không sao, có điều không biết nên an bài cho Lý mỹ nhân thế nào?” Hiền phi hỏi.
Ta xoa mi tâm, việc này có chút khó giải quyết.
Lý mỹ nhân sau khi nhập cung đã kiêu căng hống hách một thời gian, đắc tội hết những phi tần có cùng vị phân với nàng ta.
Mấy vị mỹ nhân, tài nhân, thải nữ thường xuyên đến cáo trạng, Lý mỹ nhân lại bảo họ cổ hủ lạc hậu, không có chí tiến thủ, khiến ai nấy đều khóc lóc.
Nhưng từ sau yến tiệc Trung Thu, nàng ta quả thực an tĩnh hơn hẳn, không còn gây chuyện nữa.
“Về việc này, ta muốn nghe ý kiến của mọi người.”
Ánh mắt ta dừng trên người Thục phi, nàng ta cười nói: “Thiếp thấy nàng ta như đã thay đổi tính nết rồi ấy chứ. Lần trước bị phạt nửa năm bổng lộc, nàng ta liền bày ra mấy món buôn bán nhỏ, bán trà sữa, thạch các loại cho cung nữ thái giám, rất được hoan nghênh đấy ạ.”
Ta gật đầu, lại nhìn sang Hiền phi.
Hiền phi xòe tay: “Đừng nhìn thiếp, thiếp đúng là không ưa nàng ta thật, nhưng nếu đã biết sửa đổi rồi thì chuyện trước kia coi như bỏ đi.”
Sau khi bàn bạc xong, các phi tần địa vị thấp đều được tấn thăng, Lý mỹ nhân cũng được phong làm tiệp dư.
Tan yến, Lương phi uống hơi nhiều rượu, liền đòi đi ngự hoa viên ngắm hoa mai.
Hoàng thượng hình như cũng rất cao hứng, đề nghị mọi người cùng đi.
Lương phi nghe vậy, liền nhanh như chớp chạy mất hút, mấy vị phi tử khác đuổi theo nàng ta, cũng dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
17
Trời xanh như muốn đổ tuyết, gió càng về khuya càng lạnh.
Đi được nửa đường ta mới nhớ ra mình quên mang lò sưởi tay, vội sai cung nhân đi lấy, ta và Hoàng thượng tiếp tục sóng vai bước đi.
“Lạnh quá!”
Ta rụt tay vào ống tay áo, ngửa đầu than vãn.
“Đường đường là Hoàng hậu mà còn bất cẩn như vậy.”
Hắn liếc xéo ta một cái rồi nắm lấy đôi tay ta đang rét cóng, nhét vào vạt áo choàng của hắn.
Đầu ngón tay ta chạm vào n.g.ự.c hắn, một cảm giác mềm mại ấm áp ập đến, không hiểu sao mặt ta đỏ bừng, chẳng còn thấy lạnh nữa.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chợt nhận ra hắn đã thay đổi rất nhiều, không chỉ cao lớn hơn mà dáng vẻ cũng khác xưa.
Vẻ non nớt trên gương mặt hắn đã biến mất, đường nét trở nên rõ ràng, sắc sảo.
Đôi mày kiếm, ánh mắt sáng ngời, nhìn quanh rạng rỡ, lại thêm vài phần uy nghiêm độc nhất của bậc đế vương.
Dưa Hấu
Sao tự dưng lại thấy hắn đẹp trai vậy trời?
Không khí mập mờ theo gió lạnh xoay quanh, nóng dần lên, bên tai ta vang lên tiếng tim đập dồn dập, không biết là của ta hay của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nghĩ phải nói gì đó để xoa dịu bầu không khí này.
“À… Lương phi và các nàng ấy chạy đi đâu rồi, chúng ta có nên đi xem không?”
Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Mấy cô nương kia của nàng, cả ngày cứ như dở hơi ý, chẳng chịu lớn gì cả.”
Ối dào! Trong đám này hắn là người nhỏ nhất đấy, còn dám chê người khác?
Ta liếc xéo hắn, đưa tay véo má hắn: “Cứ như mình là ngươi lớn lắm ấy.”
Hắn xoay người lại, nắm lấy tay ta, hơi thở ấm áp phả xuống khiến ta có chút khó thở.
Hắn khẽ nâng cằm ta lên, giọng nói trầm thấp, đầy từ tính vang lên bên tai:
“Tiêm Nhược, nàng luôn miệng chê trẫm nhỏ, giờ nhìn xem, trẫm đã đủ lớn chưa?”
Hắn chậm rãi cúi xuống, ta vội nắm chặt lấy áo choàng của hắn, lặng lẽ nhắm mắt.
“Không ổn! Không ổn! Phía trước xảy ra chuyện rồi!”
18
Tiểu cung nữ chạy tới báo tin, thấy cảnh tượng này thì sợ hãi đứng ngây ra.
Mặt ta nóng bừng, vội đẩy hắn ra, che mặt chạy về phía trước.
Trời ơi! Bị người ta thấy rồi! Xấu hổ c.h.ế.t mất thôi!
Chạy chưa được bao xa, đã thấy phía trước có một đám người vây quanh, tiến lên nhìn thì hóa ra là các vị quý phi.
Trên mặt đất, thế tử Mục Quốc công phủ và một cung nữ mang y phục xộc xệch đang nằm bò.
Trong đầu ta lập tức hiện ra một vở kịch lớn, chậc chậc… Sắp đến năm mới rồi mà còn có chuyện kích thích thế này sao?
Thục phi mắt tinh, thấy ta liền ghé vào tai kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Vốn mọi người đang định đi Ngự hoa viên, bỗng nghe thấy phía xa có tiếng động, Lương phi tò mò nên chạy tới xem.
Ai ngờ vừa đến gần đã nghe thấy tiếng thì thầm, thế tử Mục Quốc công phủ đang trêu ghẹo cung nữ, còn nói xấu Quý phi nữa.
Hiền phi không nhịn được, túm cả hai người lôi ra ném xuống đất nên mới thành ra cái bộ dạng này.
Thế tử Mục Quốc công phủ này là tiền phu của Quý phi, năm xưa Quý phi ở Mục gia chịu bao nhiêu ấm ức, giờ có cơ hội trả thù, còn chờ gì nữa?
Ta còn chưa kịp mở miệng, Lý tiệp dư đã nhanh chân hơn một bước, tiến lên quát lớn: “Đôi cẩu nam nữ các ngươi dám làm chuyện dơ bẩn trong cung! Còn dám nói xấu Quý phi! Chán sống rồi phải không!”
Cung nữ kia nghe vậy, vội vàng quỳ xuống dập đầu cầu xin tha mạng.
Thế tử Mục Quốc công phủ lại thong thả đứng lên, khinh miệt nói: “Ồ, ta còn tưởng ai, hóa ra là người thê tử bị ta bỏ. Sao? Giờ đây trèo cao rồi, không nhớ tình xưa nghĩa cũ à?”
“Ai là thê tử bị bỏ? Ngươi ăn nói cho cẩn thận!” Quý phi run giọng, nước mắt chực trào ra.