Hoàng Đế Nhỏ Tuổi

Chương 6



Há há há, cho ngài tức chết!

 

Đêm càng khuya, ta đang tháo trang sức trên tóc thì nghe thấy tiếng hô “Hoàng thượng giá lâm”.

 

Ta còn chưa kịp đứng dậy, tiểu Hoàng đế đã hùng hổ xông vào, ngồi phịch xuống giường.

 

Ta nhịn cười, chế giễu: “Ồ, Hoàng thượng làm sao vậy? Ai chọc giận ngài thế?”

 

“Nàng nói xem?”

 

Hắn liếc xéo ta, má phồng lên giận dỗi, khiến người ta chỉ muốn véo một cái.

 

Ta đưa tay xoa xoa mặt hắn, hắn bỗng nhiên nắm lấy tay ta, giận dữ nói: “Hoa Tiêm Nhược! Nàng có thể đừng coi trẫm là trẻ con nữa được không!”

 

14

 

“Ồ? Vậy ta nên coi ngài là gì?”

 

“Coi như, coi như là… cái đó.”

 

Đột nhiên mặt hắn đỏ bừng, mồ hôi túa ra trên trán, vạt long bào bị hắn nắm chặt đến nhăn nhúm.

 

Ta ngồi xuống cạnh hắn, cười càng thêm rạng rỡ: “Cái đó là cái gì cơ?”

 

Hắn nhìn ta, rồi vội vàng né tránh, lắp bắp mãi không nói nên lời.

 

“Thật kỳ lạ.”

 

Ta lẩm bẩm, định lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn, vừa nâng mặt hắn lên, hắn liền nhắm mắt lại, hơi nghiêng người về phía trước.

 

Bàn tay đang lấy khăn lụa khựng lại, ta khó hiểu nhìn hắn: “Ta lau mồ hôi cho ngài, ngài nhắm mắt làm gì thế?”

 

“...”

 

Sáng sớm hôm sau, ánh mắt Hiền phi và Thục phi nhìn ta rõ ràng đã khác.

 

Như thể ta đã làm chuyện xấu bị họ phát hiện vậy.

 

Trong lòng ta có chút bất an, không nhịn được hỏi: “Hai người làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như thế?”

 

Hiền phi nhả vỏ hạt dưa, cười nói: “Tối qua thế nào rồi?”

 

Thục phi tiếp lời: “Có cảm thấy cả người thăng hoa không?”

 

Lương phi không nói gì, chỉ nhìn ta chằm chằm, nửa miếng điểm tâm đang ăn dở cũng đặt lại vào đĩa.

 

Ta ngơ ngác: “Các ngươi đang nói gì vậy? Ta chẳng hiểu gì cả.”

 

Hiền phi kinh ngạc: “Không thể nào? Tối qua Hoàng thượng vội vã chạy đi tìm người, thế mà không có gì xảy ra sao?”

 

Dưa Hấu

Thục phi nhíu mày, lắc đầu: “Chẳng lẽ ngài ấy không được sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hiền phi xắn tay áo: “Ta thấy tối nay nên trói hai người họ lại trên giường.”

 

Thục phi gật đầu: “Ta thấy cũng được đó.”

 

Lương phi: “Hiền phi tỷ tỷ, lúc trói có thể gọi muội một tiếng không? Muội muốn xem…”

 

Ta: “...”

 

15

 

Thấy tình hình không ổn, ta vội vàng chuyển chủ đề, nói sang chuyện Chỉ Thanh tiến cung.

 

Chỉ Thanh là đích nữ của Tể tướng, cũng là người bạn thanh mai trúc mã của chúng ta.

 

Ba năm trước, gia đình tìm cho nàng ấy một mối hôn sự, là thế tử của Mục Quốc công phủ.

 

Vốn là một mối lương duyên tốt đẹp, ai ngờ sau khi gả đi mới biết, nhà phu quân căn bản không coi nàng ấy ra gì.

 

Phu quân nàng ấy suốt ngày ham mê tửu sắc, chẳng lo học hành, thi cử không thành, thiếp thất thì hết người này đến người khác được đưa vào phủ.

 

Mẹ chồng lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Chỉ Thanh, thường xuyên trách mắng nàng ấy không biết dạy dỗ phu quân.

 

Chỉ Thanh luôn nhẫn nhịn, cố gắng làm một người thê tử tốt, nhưng nàng ấy càng nhẫn nhịn lại càng bị ức hiếp, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, đành phải hòa ly.

 

Hiền phi nghe xong tức giận đến giậm chân: “Dù gì Chỉ Thanh cũng là nữ nhi của Tể tướng, cái tên thế tử Mục Quốc công phủ kia chỉ là giữ cái tước vị, dựa vào đâu mà dám khinh người quá đáng như vậy?”

 

Lương phi tiếp lời: “Muội nghe nói, Quốc công phu nhân kia mắt cao hơn đầu, trước đây bà ta nhắm đến tiểu quận chúa của An vương gia, ai ngờ người ta chẳng thèm gả cho, nên mới đành cưới Chỉ Thanh. Bà ta còn khoe khoang, nói với gia thế nhà bà ta, đến công chúa cũng cưới được ấy chứ!”

 

Thục phi thở dài: “Chỉ Thanh tính tình quá nhu nhược, đâu phải đối thủ của đám sói đói hổ dữ kia? Rời đi cũng tốt, đợi muội ấy vào cung, mấy tỷ muội chúng ta ngày ngày quây quần một chỗ, cũng không tệ.”

 

Việc Chỉ Thanh nhập cung nhanh chóng được đưa vào chương trình nghị sự, ta nhắc nhở tiểu Hoàng đế hai lần, cuối cùng quyết định trước Tết sẽ đón nàng ấy vào cung, phong làm Quý phi.

 

Vừa thấy chúng ta, nàng ấy đã vội bước lên nắm lấy tay ta, nức nở khóc:

 

“Tiêm Nhược, muội không muốn gả cho ai nữa đâu! Muội coi như đã hiểu, nam nhân chẳng có ai tốt đẹp hết! Sau này muội sẽ ở bên cạnh các tỷ, chúng ta cùng nhau sống.”

 

Ta vỗ nhẹ mu bàn tay nàng ấy: “Đúng! Nam nhân chẳng tốt đẹp gì cả! Chúng ta không thèm để ý đến họ, tự mình cũng có thể sống tốt!”

 

Hiền phi ghé sát tai Thục phi, nhỏ giọng thì thầm: “Tỷ nghe thấy không? Nàng ấy nói đàn ông chẳng có ai tốt đẹp hết.”

 

Thục phi gật đầu: “Nghe thấy rồi, ngồi chờ bị vả mặt thôi.”

 

16

 

Ngày tháng trong cung trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã hết một năm.

 

Tết Nguyên Đán sắp đến, ta bắt đầu bận rộn, may mà có các tỷ muội giúp đỡ, mọi việc đều tiến hành đâu ra đấy.

 

Hậu cung vẫn còn trống một vài vị trí, ta muốn nhân dịp năm mới này đề bạt vị phân cho các phi tần có địa vị thấp, để cuộc sống của các nàng ấy dễ chịu hơn chút.

 

Các tỷ muội nghe ta đề nghị, cũng nhao nhao phụ họa.