Hoàng Đế Nhỏ Tuổi

Chương 3



Theo lời A Nhuế, đây gọi là “nơi dưỡng già lý tưởng nhất”.

 

“Ngươi nói xem chúng ta gả đi để làm gì? Chẳng phải là để tìm chỗ an thân sao? Chỗ nào an ổn hơn được hoàng cung chứ! Nhà mình lại chẳng cần chúng ta tranh sủng, đến con cái cũng chẳng buồn sinh!”

 

“Chỉ cần giữ vững vị trí, sau này làm Thái hậu Thái phi, vẫn được ăn ngon mặc đẹp, mặc kệ ai làm Hoàng đế!”

 

Nghe chí lý làm sao!

 

Nghe mà ta thấy động lòng muốn chết!

 

Thế là mấy đứa ta tức tốc nhập cung ngay trong đêm, chiếm hết những vị trí cao nhất, còn chừa lại một ghế Quý phi cho nữ nhi Tể tướng sắp hòa ly.

 

Đợi khi tên tiểu Hoàng đế kia kịp phản ứng lại thì các vị trí phi tần trong hậu cung đã gần như đầy ắp.

 

Mà người nào người nấy đều là nữ nhi của đại thần, không thể đắc tội một ai.

 

Chúng ta không chỉ chiếm cứ vị trí, còn sắp xếp lịch trình, thay phiên nhau hầu hạ Hoàng thượng.

 

Nếu ngày nào đó có ai đặc biệt cần, thì chỉ cần báo trước với người hầu hạ hôm đó, rồi dâng lên cho Hoàng thượng một đóa hoa hồng nhỏ.

 

Thục phi nói, cái này gọi là “Lật thẻ bài của Hoàng Thượng”.

 

Bị chúng ta bày trò như vậy, tên tiểu Hoàng đế kia xem như hết cách, mặc kệ chúng ta làm loạn.

 

06

 

Dưa Hấu

Đôi khi nghĩ lại, hắn cũng thật sự không dễ dàng gì.

 

Ta nhìn Hoàng thượng ngoan ngoãn cuộn tròn trong chăn, trên mặt lộ ra một tia thương cảm.

 

Hắn có chút không vui, cơ thể trong chăn nhúc nhích hai cái, hỏi: “Nàng nhìn cái gì đấy?”

 

Ta cười xoa đầu hắn: “Thấy ngài đẹp trai, được chưa?”

 

Hắn ngượng ngùng rụt sâu vào chăn, trên mặt hình như ửng hồng.

 

“Vậy… trẫm đẹp trai, nàng có thể tặng trẫm nhiều hoa hồng nhỏ hơn được không?”

 

Ta phì cười, nhìn kỹ hắn, ngũ quan thanh tú, chỉ là có cảm giác chưa trưởng thành.

 

Lật chăn ra, cơ bụng, cơ n.g.ự.c gì đó đều không có, trắng trơn một mảnh.

 

Ta thở dài: “Ngài còn nhỏ quá, đợi lớn thêm chút nữa rồi tính.”

 

Hắn trừng mắt nhìn ta, ủy khuất bĩu môi.

 

Sáng sớm hôm sau, Hiền phi gặp ta liền hỏi: “Sao rồi? Tối qua hầu hạ thế nào?”

 

Ta trừng mắt lườm nàng ta: “Muốn c.h.ế.t à! Chuyện này có thể đừng hỏi ở đây không?”

 

Nụ cười trên mặt Hiền phi càng thêm đắc ý, còn mang theo vài phần hả hê.

 

“Có gì đâu, Hoàng thượng còn nhỏ quá, hầu hạ chẳng khác nào trông trẻ, ta còn định tìm cho ngài ấy mấy quyển truyện tranh xem, để học hỏi thêm.”

 

Thục phi bật cười: “Cái thứ này ta có thật này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta khinh bỉ nhìn nàng ta: “Đưa ra đây xem, nếu không ta trị tội bất kính!”

 

Thục phi trừng mắt nhìn ta: “Được thôi, vậy sau này có chuyện gì đừng có mà khóc lóc cầu xin ta nghĩ kế giúp.”

 

Ta sợ rồi, Thục phi luôn là Gia Cát Lượng của ta, không có nàng ta thì ta biết sống thế nào đây!

 

Ta vội vàng dỗ dành: “Được rồi, A Nhiêu, là lỗi của bổn cung, muội đừng để bụng. Mà này, sách kia muội có thể lén cho ta xem một chút được không?”

 

07

 

Chớp mắt đã đến Tết Trung Thu, ta mở tiệc trong cung, mời các phi tần và thân thích hoàng gia đến dự.

 

Trong yến tiệc, tiếng sáo trúc vang vọng không ngớt.

 

Uống được vài ly rượu, tiểu Hoàng đế đã ngà ngà say, cười hớn hở xem các vũ cơ múa.

 

Trông chẳng khác gì đứa con ngốc của địa chủ mà Thục phi hay nói.

 

Vũ cơ chậm rãi lui xuống, bên ngoài điện bỗng vang lên tiếng đàn cổ du dương, tựa như tiếng nhạc trời.

 

Mọi ánh mắt đồng loạt hướng ra ngoài điện, chỉ thấy một mỹ nhân áo xanh vừa hát vừa bước vào, miệng ngâm nga:

 

“Quân bất kiến, Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi.”

 

“Quân bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết…”

 

Ngâm xong bài thơ, cả sảnh đường vang lên những tiếng trầm trồ kinh ngạc.

 

Nhị hoàng thúc vỗ tay cười lớn: “Bài thơ của mỹ nhân khí thế thật hùng vĩ, hay, hay lắm!”

 

Mỹ nhân áo xanh tháo khăn che mặt, lộ ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành, chính là Lý mỹ nhân.

 

“Đa tạ Vương gia khen ngợi, chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc đến.”

 

Nói xong, nàng ta quay sang nhìn Hiền phi: “Nghe nói Hiền phi tỷ tỷ tài nghệ song toàn, hôm nay là Tết Trung Thu, tỷ tỷ có muốn cùng ta góp vui một tiết mục không?”

 

Ta ôm mặt, Hiền phi ngoài cái giọng oang oang ra thì có tài cán gì chứ, bắt nàng ta lên chẳng phải để bản thân xấu mặt hay sao?

 

Nghĩ lại, chẳng lẽ Lý mỹ nhân vẫn còn nhớ chuyện Hiền phi từng lớn tiếng với nàng ta?

 

Không được, phải nghĩ cách giúp Hiền phi vượt qua kiếp nạn này.

 

Ta vội vàng lên tiếng trước cả Hiền phi: “Lý mỹ nhân, bài thơ ngươi vừa ngâm thật khiến người ta nghe mà tâm lẫn thần rung động, không biết là của tác giả nào vậy?”

 

Lúc này, Lý mỹ nhân mới rời khỏi Hiền phi, tiến đến trước mặt ta đáp lời: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, bài thơ này là do thần thiếp tự sáng tác.”

 

08

 

Ta tiếp tục hỏi: “Chỉ là có một điều bổn cung không hiểu, ‘Sầm Phu Tử’ và ‘Đan Khâu Sinh’ là những ai?”

 

Nàng ta có vẻ bối rối trước câu hỏi của ta, lắp bắp đáp: “Họ, họ là bạn của thần thiếp…”

 

“Ồ, thật sao? Vậy thì bài thơ này hẳn phải có một câu chuyện ẩn sau đó! Chi bằng Lý mỹ nhân kể ra, để mọi người cùng vui.”