Hoa Hướng Dương Kiêu Hãnh Ngẩng Cao Đầu

Chương 9



15.



Thầy Chu liếc nhìn Lưu Đại Phúc, rồi quét mắt qua các bạn học đang hóng chuyện, mỉm cười nói:



“Chu Tiểu Mỹ lần này thi rất tốt. Xếp hạng thứ 9 toàn thành phố!”



Câu nói đó như một quả b.o.m nổ tung giữa hành lang, làm dấy lên một tràng bàn tán xôn xao.



Lưu Đại Phúc sững sờ, một lúc sau mới lắp bắp hỏi:



“Thế… còn em thì sao? Em chắc chắn thi tốt hơn cậu ta!”



Thầy Chu lắc đầu:



“Thầy không rõ em xếp hạng bao nhiêu. Trong danh sách 60 người được chọn, không có em. Trường ta chỉ có hai học sinh vào vòng tỉnh, Chu Tiểu Mỹ đứng thứ 9, Tống Triết đứng thứ 48.”



Lưu Đại Phúc không tin nổi, lắc đầu liên tục:



“Không… không thể nào! Nhất định phải có em! Em làm bài rất tốt mà, chắc chắn top 5 toàn thành phố! Chắc là có gì sai sót rồi… có khi bài thi của em bị thất lạc… hay là… bị chấm sai cũng nên!”



Lưu Đại Phúc quay sang đám học sinh đang nhìn mình, lặp đi lặp lại:



“Nhất định là có vấn đề! Làm sao em có thể thua Chu Tiểu Mỹ được? Em luôn luôn đè đầu cậu ta trong mọi kỳ thi!”







Chính cậu ta không chấp nhận được sự thật.



Phụ huynh của cậu ta cũng nhiều lần đến trường làm ầm lên.



Từ nhỏ đến lớn đã theo con đường bồi dưỡng thi học sinh giỏi, giờ lại không qua nổi vòng sơ tuyển, làm sao cậu ta có thể cam tâm?



Thầy Chu bị làm phiền đến phát mệt, bèn liên hệ với ban chấm thi thành phố, đề nghị được kiểm tra lại bài thi.



Lưu Đại Phúc tự tin đầy mình.



Nhưng bài được rút ra, hai câu lớn Lưu Đại Phúc làm sai vì cẩu thả.



Hai câu đó tổng cộng chiếm đến 30 điểm.







Trong buổi lễ chào cờ sau đó, thầy hiệu phó đặc biệt nêu tên tôi và Tống Triết, khen ngợi chúng tôi trước toàn trường và khuyến khích các bạn học theo.



Cả trường vỗ tay rào rào.



Có người thì thầm:



“Không phải nói Lưu Đại Phúc giỏi nhất à? Sao chẳng thấy tên?”



“Giỏi mấy cũng thế, phút quan trọng mà không vững thì cũng thua thôi!”



“Đúng rồi. Suốt ngày chê Chu Tiểu Mỹ là con gái không có cửa, giờ thì thế nào? Chẳng lọt nổi vào danh sách!”







Mấy lời xì xào đó lọt hết vào tai Lưu Đại Phúc.



Cậu ta như phát điên, sau buổi lễ xông tới trút giận lên tôi:



“Rõ ràng là tôi giỏi hơn cậu! Chỉ vì bất cẩn nên tôi mới thua! Nếu không, làm gì có chuyện cậu thắng tôi!”



Tôi mỉm cười nhìn hắn:



“Dù là lý do gì, thua thì vẫn là thua. Lưu Đại Phúc, giờ thì chăm học văn hóa cho đàng hoàng đi. Biết đâu cố gắng thêm chút nữa, cậu còn có cơ hội đỗ trường dân lập hạng ba. Cố lên nhé, tôi tin tưởng cậu mà!”



Lưu Đại Phúc tức đến nổ phổi, hất tung sách vở trên bàn xuống đất:



“Chu Tiểu Mỹ, mới qua vòng sơ khảo thôi, để xem cậu đi được bao xa!”



Phải rồi!



Tôi có thể đi bao xa đây?



Ngay cả tôi cũng muốn biết câu trả lời.







Thầy Chu lập tức lên kế hoạch ôn luyện cho tôi và Tống Triết.



Vòng sơ khảo thành phố chỉ có một bài thi, nội dung phần lớn là trong sách giáo khoa THPT.



Nhưng đến vòng cấp tỉnh, gồm hai lượt thi:



Vòng một: chủ yếu là kiến thức THPT



Vòng hai: kiến thức nâng cao và mở rộng rất nhiều, gần với bậc đại học sơ cấp và toán lý thuyết.



Tôi trước giờ học rất chắc cơ bản nên vẫn trụ được.



Nhưng phần nâng cao đó, tôi chưa từng học qua.



Thầy Chu mang đến một đống tài liệu: sách, đề, chuyên đề…



“Từ bây giờ, em phải tận dụng từng phút từng giây.



Kỳ thi cấp tỉnh tổ chức vào tháng 9 năm sau, ngay sau khi bắt đầu lớp 11.



Thời gian còn lại không nhiều đâu.”



Thầy nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc, giọng trầm xuống:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Càng đi tiếp, em càng không còn đường lùi nữa. Chuyện này, em rõ hơn ai hết, đúng không?”



16.



Tôi đương nhiên biết rất rõ.



Nếu không qua được vòng liên tỉnh, nghĩa là cả một năm lớp 10 của tôi đã uổng phí.



Đến lúc đó mà quay đầu ôn lại kiến thức thi đại học thì cũng gần như vô vọng.



Tôi ngẩng đầu nhìn thầy Chu, lại quay sang nhìn Tống Triết cũng đang nghiêm mặt lo lắng, rồi mỉm cười:



“Đốt thuyền đoạn hậu, liều một phen sinh tử, còn gì đáng sợ nữa!”



Ánh mắt Tống Triết lập tức sáng lên:



“Cậu nói đúng! So đo nghĩ ngợi thì được gì? Không bằng cược một lần cho ra trò!”



Thầy Chu cũng bật cười:



“Đúng, chính là khí thế này thầy muốn thấy!”



Từ hôm đó, tôi hoàn toàn “xõa” luôn.



Các tiết học khác đều bỏ mặc, tôi công khai làm toán ngay trên lớp.



Chỉ có cô giáo tiếng Anh thì bóng gió châm chọc:

“Chu Tiểu Mỹ, em chăm thế thì học kỳ sau nhớ đoạt giải nhất toàn tỉnh nhé.”



Tôi bỏ ngoài tai, giả vờ như không nghe thấy.



Trên con đường lột xác, luôn có đủ loại lời đả kích.



Nhưng nếu cứ bận tâm từng lời một, chỉ tổ phí thời gian và năng lượng.



Điều tôi cần là: tập trung!



Tập trung nâng cao bản thân, tập trung vào sự trưởng thành của chính mình.



Tôi và Tống Triết vừa là bạn đồng hành vừa là đối thủ.



Chúng tôi so sánh kết quả, thúc đẩy lẫn nhau, cùng lao về phía trước như bầy ngựa hoang băng băng không nghỉ.



Thầy Chu xin được một căn phòng nhỏ trong thư viện, mỗi tối tự học chúng tôi đều ở đó ôn luyện làm đề.



Đêm ấy tan học đã gần 11 giờ.



Đèn dãy phòng học tắt dần, ngay cả khu lớp 12 cũng chìm trong bóng tối.



Trời tối sẫm, không một vì sao.



Tống Triết ngẩng đầu nhìn trời, than nhẹ:



“Cậu thấy không, bầu trời thế này, cứ như sẽ chẳng bao giờ sáng lên nữa… Chu Tiểu Mỹ, đề hôm nay có 10 câu, tớ bí tới 8 câu. Cậu nói xem, trên đời còn bao nhiêu người giỏi hơn chúng ta?

Liệu chúng ta… có làm được không?”



Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy:



“Tớ không biết. Nhưng chỉ khi thử hết sức, mới biết có làm được hay không. Hôm nay cậu làm được bao nhiêu câu trong 8 câu đó?”



“Ba câu!”



“Vậy nếu để sang bờ bên kia, ta cần giải được 10.000 đề, thì giờ chỉ còn lại 9.995 đề thôi.”



Tôi quay về phía sân trường im lặng, hét lớn:



“Tôi phải cố gắng! Tôi phải được tuyển thẳng! Tôi phải vào đại học hàng đầu! Tôi phải thay đổi vận mệnh!”



Tống Triết hoảng hốt bật dậy bịt miệng tôi:



“Chu Tiểu Mỹ, cậu điên rồi à? Bây giờ là 11 giờ đêm đó!”



Tôi nhìn cậu ấy, cười rạng rỡ.



Cậu ấy sững lại một chút, rồi cũng cười lớn và hét theo:



“Đúng! Tớ cũng phải vào đại học top đầu!”



Vừa dứt lời thì một luồng đèn pin quét lên từ dưới sân:



“Ai đó?! Đứa nào nửa đêm không chịu ngủ? Lớp nào?!” Là thầy hiệu phó.



Hạt Dẻ Rang Đường

Chúng tôi sợ tái mặt, quay đầu co giò bỏ chạy.



Những ngày nỗ lực trôi qua rất nhanh, mùa hè đã đến.



Ngay sau kỳ nghỉ hè chính là vòng liên tỉnh, nên kỳ nghỉ này nhất định phải tận dụng triệt để.



Thầy Chu xin được hai suất đặc huấn ở tỉnh lỵ, nơi có thầy Vương, huyền thoại trong làng luyện thi Olympic toán, từng huấn luyện ra hơn 10 học sinh được tuyển thẳng vào Thanh Hoa.



Thầy Chu còn nhờ đến cả giáo sư hướng dẫn cao học của mình, mới thuyết phục được thầy Vương nhận dạy chúng tôi, hai học sinh ngoại khóa.



Học phí và chỗ ở do nhà trường lo.



Tôi chỉ cần lo tiền ăn.



Nhưng phải có chữ ký phụ huynh vào giấy xác nhận.



Tôi tưởng là chuyện đơn giản.



Không ngờ, bố mẹ tôi lại kiên quyết không chịu ký.


Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com