Tháng đó khi nhận được tiền nhuận bút, tôi suýt không tin nổi mắt mình: ba ngàn tệ.
Tôi còn tưởng website tính nhầm, ngây ngô chạy đi hỏi biên tập.
Chắc cô ấy đã cố nhịn để không đảo mắt, rồi nói cho tôi biết: được lên đề cử kiểu này thì thu nhập tầm đó là bình thường.
Từ tháng ấy, tiền nhuận bút của tôi bắt đầu tăng rõ rệt.
Thậm chí còn nhiều hơn làm gia sư.
Viết truyện cũng linh hoạt thời gian hơn hẳn so với việc dạy học.
Hè năm nhất, đúng dịp học sinh tốt nghiệp cấp hai, tôi dứt khoát nghỉ dạy.
Rồi tranh thủ về nhà sớm.
Lần này tôi không gọi trước — sợ ông lại ra đầu làng đứng đợi.
Về đến nơi thì ông đang ăn trưa.
Căn phòng khách rộng lớn, chỉ có mình ông lặng lẽ ngồi đó.
Một bát cơm trắng, một đĩa dưa chuột trộn — ấy là bữa trưa của ông.
Ông cúi đầu xúc cơm, vừa ăn vừa thở dài một tiếng rất dài.
Tôi cay mắt, gọi khẽ:
“Ông ơi.”
Ông ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy tôi thì dụi mắt, bật dậy:
“Linh Linh về rồi à? Con ăn gì chưa?”
“Có đói không, ông đi bắt gà!”
“Con gà ác hồi đầu năm ông nuôi, giờ ăn được rồi đấy.”
“Nếu đói thì vào phòng, có hộp sữa mà cậu nhỏ mang biếu Tết, ông chừa lại để dành cho con uống.”
Ông vào bếp lo nấu nướng, tôi thì vào phòng tìm sữa.
Đồ ăn vặt được xếp ngay ngắn trên kệ.
Ông không nỡ ăn, cứ chờ tôi về.
Có món còn quá hạn rồi mà ông cũng chẳng biết…
Chiếc Motorola mà ông dùng là điện thoại ba tôi bỏ lại.
Trước Tết đã hỏng, vậy mà ông vẫn không nỡ mua cái mới.
Lần này tôi quyết định tặng ông một chiếc điện thoại thông minh.
Cài sẵn WeChat cho ông.
Thời điểm đó, gọi video qua WeChat mới bắt đầu phổ biến. Tôi dạy ông cách gọi video cho tôi.
Tôi đứng trong sân, nhìn ông nheo mắt, dí sát cả khuôn mặt vào ống kính, rồi hét lên bằng cái giọng oang oang quen thuộc:
“Linh Linh! Con có nhìn thấy ông không?”
“Thấy rồi thấy rồi, ông cầm điện thoại lùi ra xa chút đi.”
Ông vò đầu: “Mấy thứ công nghệ cao này, ông không rành, ông có biết chữ đâu mà dùng.”
“Nhưng nếu ông học được, sau này con ở trường, ông có thể gọi video cho con mỗi ngày.”
Ông đeo kính lão, cười hì hì: “Để ông thử lại lần nữa!”
“Đầu tiên bấm vào cái vòng tròn màu xanh lá này, rồi tìm con, rồi…”
“Rồi làm sao nữa nhỉ?”
Tôi dạy đi dạy lại không biết bao nhiêu lần.
Ông vẫn chưa rành.
“Không sao đâu ông, dùng nhiều là quen thôi mà.”
Buổi chiều tôi dọn dẹp nhà cửa, ông ra ngoài thông cống thoát nước.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại rung lên báo có cuộc gọi video.
Tôi bắt máy — màn hình hiện ra khuôn mặt ông rạng rỡ hồng hào.
Ông đang khoe với đám bạn già:
“Thấy chưa, Linh Linh trong điện thoại của tôi đấy!”
“Tôi nói là thấy mặt được mà mấy ông không tin!”
Từ năm hai đại học, tôi không còn đi dạy gia sư nữa. Ngoài việc học, toàn bộ thời gian và tâm sức tôi đều dồn vào việc viết truyện.
Tiền nhuận bút mỗi tháng ổn định trên ba ngàn tệ, nếu được lên đề cử tốt thì có thể lên đến mười, hai mươi ngàn tệ.
Tôi mua một chiếc laptop.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hễ rảnh là tôi lại bắt xe khách về nhà thăm ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông vừa mừng vừa càm ràm:
“Phải lo học hành cho tử tế, cứ chạy về nhà hoài làm gì.”
“Cơ thể thế nào rồi, tiền tiêu đủ không?”
…
Lên năm ba, nhiều bạn bắt đầu ôn thi cao học.
Ba mẹ tôi thì không ủng hộ:
“Ra trường sớm đi làm kiếm tiền cho rồi, học cao học làm gì nữa.”
Nhưng ông lại bảo:
“Con muốn học thì cứ học. Học thêm có bao giờ là chuyện xấu đâu. Giờ trên mạng người ta còn nói, sinh viên đại học chẳng đáng giá nữa cơ mà.”
Giờ ông đã biết dùng điện thoại thông minh rất thành thạo, tối nào cũng nằm trên giường lướt video ngắn đến tận mười một giờ mới ngủ — đúng là một “cụ nghiện mạng” chính hiệu.
Người khác học cao học thì thu nhập bị gián đoạn, nhưng tôi có thể vừa viết truyện vừa học, vừa kiếm tiền, vừa tiếp tục con đường mình muốn đi.
Bạn cùng phòng khuyên tôi:
“Không thi cao học thì phí quá!”
Vì phải chuẩn bị ôn thi, tôi về nhà ít dần.
Năm đó cuộc sống của tôi chỉ gói gọn trong ba điểm: nhà ăn, thư viện và phòng học.
Sợ làm tôi phân tâm, ông cũng rất ít gọi video nữa.
Giờ trong làng đã có dịch vụ giao hàng, thỉnh thoảng tôi lại mua ít đồ gửi về.
Lần nào ông nhận được cũng nhắn lại:
“Đừng hoang phí tiền con à.”
Mỗi khi tôi hỏi:
“Dạo này ông khỏe không?”
Ông đều trả lời:
“Khỏe lắm! Con đừng lo.”
Hai tháng trước kỳ thi, camera điện thoại ông bị hỏng, chỉ còn nghe được giọng nói.
Trước ngày thi, ông hỏi tôi:
“Chuẩn bị thế nào rồi?”
“Tạm ổn ạ!”
“Đừng áp lực. Thi đỗ thì tốt, không đỗ thì năm sau thi lại, chẳng sao cả.”
“Vâng.”
“Thi xong về nhà luôn nhé?”
“Ông, có chuyện gì hả?”
“Không có gì, chỉ là nhớ con thôi.”
“Đừng lo, ông khỏe lắm!”
“Đợi con về, ông nấu canh gà ác cho ăn.”
Nhưng…
Khi tôi thi xong môn cuối cùng, vừa bước ra khỏi phòng thi, điện thoại reo lên.
Đầu dây là giọng mẹ run rẩy:
“Thi xong rồi phải không? Mau về đi, ông con… đang ở bệnh viện huyện.”
Đầu tôi như nổ tung tại chỗ.
Khi chạy đến bệnh viện và nhìn thấy ông, nước mắt tôi không kìm nổi, tuôn ào ào.
Ông gầy đi nhiều lắm — gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, hai bên má trũng sâu, gò má nhô cao.
Ông giơ bàn tay đang truyền dịch lên, khẽ chạm vào mặt tôi:
“Khóc gì chứ, ông vẫn ổn mà, không sao đâu.”
Không sao cái gì được…
Bác sĩ nói ông bị ung thư dạ dày, rất có thể đã bước sang giai đoạn hai.
May là trong tỉnh có bệnh viện chuyên khoa giỏi về ung thư dạ dày, nếu điều trị kịp thời thì khả năng sống sót rất cao, sau đó chú ý dưỡng bệnh, có thể sống thêm năm năm hoặc hơn nữa.
Mẹ tôi hoảng hốt hỏi ngay:
“Thế… cần bao nhiêu tiền ạ?”
Bác sĩ đáp:
“Ước chừng giai đoạn đầu phải chuẩn bị ít nhất 80.000 tệ, sau này có thể được bảo hiểm chi trả phần lớn, tự trả cũng không nhiều đâu.”