Cuối thu, gió lạnh thổi qua, lá rụng gần hết, mặt trời hoàng hôn len lỏi qua tán ngô đồng, có một cô gái mặc áo len màu nâu nhạt như màu của mùa thu, dắt theo một con chó có màu lông như màu mấy chiếc lá rụng xuống, lúc đến đầu hẻm, cô gái lật chiếc khăn choàng trắng trên cổ, lấy chìa khóa từ trong túi, mở cửa vào nhà.
Cô sống một mình trong căn nhà vườn nho nhỏ.
Chủ biên của nhà xuất bản đã giới thiệu nơi này cho cô, xung quanh rất yên tĩnh, thích hợp để viết lách, lại còn gần nhà xuất bản.
Cảm giác về nước rất kỳ lạ, ban đầu là bất an và tò mò, để vượt qua nỗi bất an, cô đi đến Ung Hòa Cung, ngang qua Quốc Tử Giám, sau đó vòng qua bờ sông không biết chảy ra từ nơi nào, đi đến cửa Nam của công viên Địa Đàn.
Cô ngắm nhìn công viên Địa Đàn, tựa như nhìn vào bao nhiêu năm phiêu bạt bên ngoài của cô.
Rốt cuộc chiếc điện thoại PHS của cô cũng hỏng, hoàn toàn bị thời đại này đào thải.
Cô đến cửa hàng mua một chiếc điện thoại mới, dùng hết nửa tháng tiền lương, cẩn thận lưu số từ điện thoại cũ.
Càng ngày cô càng lưu nhiều số điện thoại, có đồng nghiệp, biên tập viên, giáo viên, các nhà văn và học giả nổi tiếng…
Nhưng hai năm qua, cô chưa từng nhận được cuộc gọi nào từ số điện thoại đầu tiên mà cô đã lưu.
Có lẽ anh cũng không còn dùng số điện thoại đó nữa.
Khi đó, thế giới rộng lớn, Internet chưa phát triển, giao tiếp ra bên ngoài rất vất vả, rất khó liên hệ và tìm hiểu thông tin về một người nào đó.
Rời đi hai năm, Đông Văn Li không còn nghe tin tức về anh, cứ như anh chưa từng xuất hiện trong thế giới của cô, cứ vậy mà biến mất tăm.
Thậm chí họ còn không chụp chung một bức ảnh nào, làm trí nhớ của cô rối loạn. Hình như năm đó cô và Đông Cốc Châu bị người ta lừa đến Sài Gòn, ông bất hạnh vùi lấp sinh mạng của mình dưới sông Mê Kông cuộn trào, sau khi cô lấy được tiền bồi thường cho tai nạn của ông, cô hoàn thành bốn năm đại học ở Việt Nam, sau đó tưởng tượng ra một người đàn ông như vậy, người đó chính là nam chính dưới ngòi bút của cô.
Cô chưa từng sống trong trang viên của anh, anh chưa từng đứng trên bậc thang, lịch sự bắt tay cô, anh chưa từng dịu dàng dừng bước đến cứu lấy cô, cô chưa từng khiêu vũ với anh, họ chưa từng nắm tay, chưa từng hôn, chưa từng cận kề trong những đêm nồng đậm, cô chưa từng đến Paris, xem màn pháo hoa nở rộ vì cô.
Bất chấp khủng hoảng tài chính ảnh hưởng đến Đông nam Á, tài sản mà anh tiết kiệm cho cô tiếp tục tăng giá trị vì đã mua rất nhiều vàng… Chỉ có những số liệu này mới nhắc nhở trí nhớ mơ hồ của cô, rằng cô thật sự từng gặp một người như vậy.
Chuyện này không giống như trí tưởng tượng của cô, vốn dĩ cô nghĩ đi theo anh, cô sẽ nhận được rất nhiều tiền, nhưng không dám mong đợi sẽ nhận được rất nhiều tình yêu của anh. Nhưng nửa đêm tỉnh mộng, cô luôn cảm thấy ngày đó anh đã cho cô rất nhiều tình yêu, nhưng bởi vì quá sâu đậm, tình yêu hóa thành nỗi đau đi theo cô đến tận sau này.
Chuyện này làm cô khó lòng đối mặt với những người đàn ông theo đuổi cô suốt một thời gian dài.
Cô hoàn thành phần cuối của “Hoa Hồng Tiên Sinh”.
Cuối câu chuyện, Hoa Hồng Tiểu Thư quay về quê hương, họ chia xa vì khoảng cách và quỹ đạo sống khác biệt.
Chủ biên liên tục khuyên nhủ cô, nói cái kết bi thương thế này không thể thỏa mãn tâm lý hướng tới Happy Ending của độc giả, sẽ ảnh hưởng đến sức tiêu thụ của câu chuyện này.
Đông Văn Li ngây người, cầm cây bút máy màu trắng mà năm đó anh đã tặng cho cô, ngồi trước sân nhà đầy lá rụng, do dự suy nghĩ xem có nên thay đổi kết cục hay không.
Cho dù năm đó bắt đầu câu chuyện này, cô chỉ mới viết đoạn mở đầu, đã nhất quyết viết “sống hạnh phúc bên nhau suốt đời” vào trang cuối trước.
Năm đó cô có vô số nguồn cảm hứng, nhưng bây giờ mọi việc đã kết thúc, cô không cách nào tưởng tượng được nữa. Cái kết có hậu mà cô thêu dệt chứa đựng quá nhiều nỗi tiếc nuối của bản thân, họ sẽ không gặp lại nhau, tốc độ đoàn tàu của cuộc đời họ quá khác biệt, trước đây, bất kể ở nơi nào, họ đều có thể không hẹn mà gặp, đó là vì vận mệnh nhầm lẫn, điều chỉnh tốc độ đoàn tàu của họ ngang bằng nhau, thời gian họ sánh bước bên nhau là do nữ thần vận mệnh ngủ quên mà sơ suất.
Bây giờ, cô nhón gót nhìn lại, vết bánh xe trên đường đã bị người đi đường và xe cộ tới lui làm thay đổi hình dạng.
Vậy là cô dừng bút, đóng bản thảo lại, lấy ra một tấm vải mềm, cẩn thận lau chùi cây bút máy màu trắng ngọc, lau xong, cô mở ngăn kéo, cất chiếc bút vào trong, lại nhìn thấy cành hoa hồng khô héo trong ngăn kéo.
Ngón tay cô khẽ run rẩy, cô thận trọng lấy cành hoa ra, mỗi cánh hoa hồng đều khô héo đến mức chuyển sang màu vàng nâu, mỏng manh đến mức chỉ chạm một cái cũng có thể vỡ tan.
Có động tĩnh phát ra ngoài cửa sổ, giá phơi đồ của nhà hàng xóm ngã xuống, Lai Phúc sợ hãi ngồi dậy dưới gầm bàn, nó va mạnh vào gầm bàn, Đông Văn Li cầm không chắc, hoa hồng rơi xuống sàn nhà, vỡ tan thành cát bụi.
Làn gió thổi qua, cát bụi bay tứ tán, không còn để lại tăm hơi.
Lai Phúc ngạc nhiên lại áy náy nhìn cô.
Đông Văn Li nói không sao.
Cô đóng ngăn kéo lại, bước đi như không có chuyện gì xảy ra.
Lai Phúc nhìn mấy hạt bụi lượn lờ trên mặt đất, buồn bã nghĩ:
Người bạn nhỏ của nó ——
Sống sót qua cơn mưa ẩm ướt của Sài Gòn, sống sót qua sự biến đổi của thời gian, nhưng không thể sống sót qua sự biến mất tàn nhẫn của ký ức.
*
Cuối năm, một buổi triển lãm về động vật được tổ chức ở Bắc Kinh.
Đồng nghiệp ở nhà xuất bản biết Đông Văn Li mang một con chó từ Việt Nam về, cho nên đã tặng Đông Văn Li một chiếc vé tham gia triển lãm, nói buổi triển lãm rất hay, còn có thể mang thú cưng vào, cô yêu thích các loài động vật nhỏ, có thể đến xem thử.
Thấy Lai Phúc chỉ biết cuộn tròn trên nệm, nằm ngủ dưới ánh mặt trời, Đông Văn Li quyết định đưa nó ra ngoài ngắm nhìn thế giới.
Đó là một buổi triển lãm trưng bày tranh vẽ, được tổ chức tại một trung tâm nghệ thuật lớn ở Bắc Kinh, người sáng tạo buổi triển lãm này là một người đàn ông gặp chướng ngại về thị lực nhưng lại có tài năng nghệ thuật, anh ta vừa du học trở về, chủ đề buổi triển lãm tranh của anh ta là “Một câu chuyện đổi lấy một bức tranh”.
Nói cách khác, những bức tranh mà anh ta vẽ nên đều dựa trên những câu chuyện mà anh ta nghe được trong chuyến hành trình của mình.
Bởi vì thị lực gặp chướng ngại, khung vải vẽ của anh ta lớn hơn bình thường, màu sắc cũng đậm hơn, không ngờ sự bất tiện của anh ta lại trở thành một góc độ khác để anh ta quan sát thế giới, sau khi xem mấy bức tranh, Đông Văn Li cảm nhận được câu chuyện:
Một cô gái ôm một con gấu nâu ngủ trong đêm tuyết, một chàng thiếu niên da đen quan sát một con thằn lằn trên sa mạc cát vàng, một nhiếp ảnh gia nhảy múa cùng sư tử trên thảo nguyên châu Phi…
Đông Văn Li lắng nghe người hướng dẫn trong buổi triển lãm nói về câu chuyện đằng sau từng bức tranh, cô không khỏi xúc động, hẳn là vị họa sĩ này đã gặp được rất nhiều người, nghe được rất nhiều câu chuyện, nhất định anh ta phải có khả năng quan sát nhạy bén và năng lực nắm bắt mới có thể tạo nên những tác phẩm này.
Cô đang mê mẩn, lại phát hiện Lai Phúc vừa rồi còn ngoan ngoãn đi theo cô, bây giờ lại biến đi đâu mất.
Cô hoang mang quay đầu tìm, sảnh triển lãm nhiều ngóc ngách, Đông Văn Li rời xa đám đông, sau khi vòng tới vòng lui, cô cũng tìm thấy nó ngồi dưới một bức tranh lớn.
“Còn tưởng mày đi lạc rồi chứ.” Cô lẩm ba lẩm bẩm, tiến mấy bước về phía nó, “Sao càng ngày mày càng nhiều tâm sự thế, chó nhỏ? Nhìn cái gì đấy?”
Thấy nó ngoan ngoãn ngồi trên sàn nhà, lộ ra cái đầu lông lá, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường.
Đông Văn Li ngẩng đầu nhìn.
Bức tranh vẽ một đêm mưa.
Màu đen lẫn lộn vào nền xanh thẫm, mưa mù tràn ngập cả bức tranh. Hình như bên phải bức tranh có một con chó nhỏ, lông ngắn màu vàng nâu, bị nước mưa thấm ướt, làm bộ lông của nó rối tung rối mù như hoa lúa mạch, con chó đó cao bằng Lai Phúc, có một cô bé ngồi xổm bên cạnh nó, cô ấy mặc một bộ quần áo rộng thùng thình màu xám xịt, tay áo của cô ấy còn dính vết rượu đỏ, hai bàn tay của cô ấy ôm lấy đầu và lưng của chó con bên cạnh, họ ôm lấy nhau, dường như đang vui mừng vì được gặp lại. Sau lưng họ có một người đàn ông đang cầm dù, người đó nghiêng gần hết cây dù về phía cô gái, chỉ im lặng đứng sau lưng cô ấy, nhìn cô gái và chó con đoàn tụ với nhau.
Trong bức tranh, cây dù đen che chắn toàn bộ gương mặt người đàn ông, mọi người không thể nhìn thấy đường nét của anh ta, chỉ thấy bàn tay anh ta đang cầm dù —— khớp xương thon dài, trắng trẻo, làm người ta nghĩ anh ta không phải người trần.
Đông Văn Li đứng trước bức tranh một hồi lâu.
Có một giọng nói phát ra sau lưng.
“Xin thứ lỗi cho tôi vì đã quá thô lỗ, nhưng chó con trong bức tranh trông hơi giống con chó của cô.”
Đông Văn Li xoay người lại, nhìn thấy người đàn ông sau lưng mình, anh ta đang chống một cây gậy, đeo một cặp kính râm, nghe giọng nói của anh ta, chắc chắn anh ta là họa sĩ của buổi triển lãm tranh này.
Đông Văn Li ngơ ngác đứng đó, không nói một lời.
Thấy người đối diện không nhúc nhích, anh ta xin lỗi: “Có lẽ là tôi nhìn nhầm, thật xin lỗi, mắt của tôi nhìn không rõ, lúc nào cũng thấy hai cái bóng chồng lên nhau, cho nên mới nghĩ con chó của cô giống hệt như con chó trong bức tranh.”
“Không sao.” Đông Văn Li nói, ánh mắt lại hướng về bức tranh đó, đúng là đêm mưa ở Sài Gòn, anh giúp cô lấy tiền từ tay cô Đông, cô nhìn qua kính xe, thấy Lai Phúc bất lực đợi chờ cô trên đường, cô xin anh cho cô xuống xe để đưa Lai Phúc đi cùng, đúng là anh đã đứng sau lưng cô trong đêm mưa đó.
Nhưng khi đó, toàn bộ sự chú ý của cô đều hướng về Lai Phúc, quên mất người sau lưng không biểu lộ thâm tình, chỉ biểu lộ sự dịu dàng nồng đậm trong màn mưa.
“Anh có thể kể cho tôi nghe câu chuyện về bức tranh này được không?” Đông Văn Li hỏi.
“Cái này.” Người họa sĩ nhìn về bức tranh trước mặt mình, “Tôi rất thích câu chuyện này.”
“Câu chuyện này bắt nguồn từ một vị tiên sinh.” Anh ta cười nói, “Đó là câu chuyện đẹp nhất mà tôi từng nghe.”
Trái tim của Đông Văn Li trùng xuống.
“Năm ngoái tôi tham gia một buổi triển lãm nghệ thuật tại một quảng trường ở Paris, một câu chuyện đổi lấy một bức tranh, đêm mưa nọ, tôi gặp một vị tiên sinh, anh ấy mặc quần áo màu đen, ngồi đối diện tôi, hỏi tôi có thể vẽ một bức tranh cho anh ấy không.”
“Tôi nói, đương nhiên là được, nhưng anh phải kể cho tôi một câu chuyện.”
“Anh ấy đồng ý, sau đó kể câu chuyện cho tôi.”
“Ai ngờ câu chuyện của anh ấy phải kể một đêm mới hết, nam chính của câu chuyện là một người đàn ông đã đánh mất cái tên và quê hương mình, trong cuộc đời phiêu bạt của anh ta, anh ta yêu một gái Trung Quốc sống ở đất khách, hai linh hồn đơn độc dành vô số đêm mưa lãng mạn bên nhau, họ gặp nhau, tìm hiểu nhau, yêu nhau, nhưng vận mệnh tàn nhẫn chia cắt họ, tình yêu nơi đất khách kết thúc trong vô vọng, nhưng người đàn ông đó không thể quên được quá khứ, anh ta đắm chìm vào quá khứ, không cách nào thoát ra, anh ta dựa dẫm vào ký ức để sống hết phần đời còn lại…”
“Giữa cơn mưa lạnh giá, tôi xúc động với câu chuyện này, trong đôi mắt mờ mịt của tôi, hình như tôi nhìn thấy mùa mưa dữ dội sắp đến, sắp nhấn chìm vạn vật, cuộc đời phiêu bạt rung động vì hạt mưa bụi vương trên mái tóc, dường như tôi có thể nhìn thấy sự dịu dàng, nhã nhặn, quyến luyến không rời của anh ấy dưới cây dù đen trong hình ảnh đó… Cho nên tôi vẽ bức tranh này.”
“Cô nghĩ sao về bức tranh của tôi.”
Hai mắt Đông Văn Li ươn ướt, cô hoàn hồn, mỉm cười nói: “Rất đẹp, tôi cảm nhận được vẻ đẹp của họ.”
“Đây là tác phẩm mà tôi tâm đắc nhất.” Người họa sĩ vô cùng tự hào, “Có lẽ là vì tôi yêu câu chuyện này nhất.”
Đông Văn Li trấn tĩnh bản thân, cô xoay người lại, hỏi người họa sĩ đang đeo kính râm: “Anh vừa nói đến vị ——”
Hai chữ “tiên sinh” đến môi cô lại biến thành nỗi đau khó nói.
Môi cô run rẩy, đầu lưỡi vô thức rụt lại một lát, sau đó cô mới hạ quyết tâm.
“Vị, vị tiên sinh kia… Anh ấy thế nào?”
Người họa sĩ khẽ gật đầu: “Tôi thấy anh ấy rất tốt, hình như là thân phận rất cao quý, khí chất nhã nhặn.”
Vậy thì tốt.
Cô nghĩ, vậy thì tốt, cuối cùng anh lại là thần linh trong lòng cô một lần nữa.
“Cảm ơn.”
Cô cảm ơn anh ta, sau đó quay đầu rời đi cùng Lai Phúc.
Gió thổi qua làn tóc, dưới ánh hoàng hôn dịu dàng, cô không nhìn thấy tên của bức tranh: