Hồ Tiên Đại Nhân Của Ta

Chương 8



Thì ra là vậy.

Hèn chi sau khi bị những tên hắc y nhân vây đánh, y lại biến thành một con hồ ly đen sì.

Nhớ lại dáng vẻ tội nghiệp lúc đó của y, ta nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt y, chân thành dặn dò: “Vậy sau này chàng đừng sử dụng nữa, ta vẫn thích hồ ly trắng hơn, chàng biến thành đen rồi không còn đẹp nữa.”

Bạch Tranh có chút tức giận, nốt ruồi đỏ giữa hàng lông mày cũng nhăn lại: “Nàng chỉ mê mẩn sắc đẹp của ta thôi, Liễu Kim Châu, nàng thật vô lương tâm.”

25

Những tên hắc y nhân đó cũng không xuất hiện nữa.

Về lai lịch của những người này, Bạch Tranh đã từng lấy ký ức của bọn họ.

“Những người này đều là ám vệ được nuôi dưới tay Thái Nguyên Vương thị gì đó, Kim Châu, trước kia nàng từng đắc tội với bọn họ sao?”

Thái Nguyên Vương thị, ta chỉ biết một người, đó là Vương Nhược Hoa.

Nếu không có lần ám sát này, ta suýt đã quên mất những ngày tháng ở Đông Cung rồi.

Trấn Thập Lý cách kinh thành khá xa nên rất nhiều tin tức đều đã cũ.

Ta mới biết được, sau khi ta rời đi nửa năm, Vương Nhược Hoa cũng không thể trở thành Thái Tử phi.

Mà cả tộc Thái Nguyên Vương thị gần như đã bị Lý Thời Hoằng tiêu diệt toàn bộ.

Ta chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nếu đã như vậy, những ám vệ của Thái Nguyên Vương thị hẳn nên đi ám sát Lý Thời Hoằng chứ, tội gì phải ngàn dặm xa xôi chạy tới trấn Thập Lý?

Nhưng ta cũng không lãng phí tâm tư để lo nghĩ về những người này.

Bởi vì cách ngày thành thân của ta và Bạch Tranh càng lúc càng gần.

Lần thành hôn trước, bởi vì thân phận của Lý Thời Hoằng bí ẩn nên chỉ đơn giản quỳ lạy trước bài vị của cha mẹ ta.

Nhưng lần này, Bạch Tranh không muốn bỏ qua bất cứ bước nào.

Mồng bảy tháng ba, đại cát, thích hợp với việc gả cưới.

Người trong toàn thôn đều tới uống rượu mừng của ta.

Trong sân giăng đèn kết hoa, lọt vào tầm mắt toàn là màu đỏ vui mừng, ngay cả trên ổ gà cũng dán một chữ “hỉ” nho nhỏ.

Bạch Tranh thuê một chiếc kiệu bốn người nâng.

Ta ngồi bên trong kiệu đỏ, được người nâng từ trong tiểu viện ra, đi vòng quanh thôn một vòng, rồi lại nâng trở về tiểu viện.

Trên đường đi, tiếng trống chiêng vang trời, pháo nổ inh ỏi.

Bước qua chậu than, sau khi đã lạy thiên địa, hỉ yến cũng chính thức bắt đầu.

Người trong thôn đều lần lượt nâng chén chúc mừng ta, đến cả Xuân Tú cũng đỏ mắt: “Kim Châu, những ngày tháng sau này đều sẽ là ngày lành.”

Ta gật đầu, cười đáp: “Đúng vậy.”

Đến hỉ yến còn có một nam nhân trung niên khoảng 40 tuổi.

Mặc một thân thanh y, bộ dạng như thư sinh, rõ ràng không có râu dài nhưng lại có một chút khí chất tiên phong đạo cốt.

Hắn không phải người trong thôn Đào Hoa.

Bạch Tranh lén nói với ta: Đây là bằng hữu của y, đặc biệt từ nơi xa đến tham gia hỉ yến.

Chờ tới khi ta tìm kiếm lại lần nữa thì nam nhân trung niên kia không biết đã rời đi từ khi nào.

Chỉ là trên vị trí của hắn, để lại một viên châu màu xanh đậm.

26

Sau khi hỉ yến kết thúc, trong phòng chỉ còn lại ta và Bạch Tranh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dưới ánh nến mờ ảo, y mặc trên mình bộ hồng y, dáng người như ngọc, vẻ đẹp tuấn mỹ phi phàm.

Ta nhìn y, cảm giác như mình muốn ngừng thở.

Bạch Tranh cũng nhìn ta với ánh mắt sâu thẳm, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt đào hoa mê hoặc tâm hồn.

Sau đó, ngọn đèn dầu tắt, cuồng phong nổi lên.

Nụ hoa non nớt bị gió thổi nở rồi lại thẹn thùng khép lại, lui tới mấy lần, nhụy hoa cuộn chặt lại, cánh hoa yếu ớt run rẩy theo gió.

Cho tới khi ánh mặt trời ló rạng.

Gió mới dừng lại.

Khi ý thức sắp tiêu tán, ta đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước khi thành thân.

Bạch Tranh thường cõng ta trên lưng, tay cầm quyển sách đọc rất chăm chú.

Sắc mặt đỏ bừng, ngay cả lỗ tai ta cũng dựng đứng lên.

Lúc đó, ta chỉ nghĩ rằng hồ ly này đọc sách nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ còn muốn thi Trạng Nguyên?

Giờ đây ta mới nhận ra, đó căn bản không phải là thứ sách đứng đắn gì cả!

Hồ ly thối!

27

Ba tháng sau khi thành thân, ta mua một tòa nhà nhỏ ở trấn Thập Lý.

Cách tiệm hoành thánh không xa, chỉ cần rẽ vào một góc phố rồi đi vài bước là tới.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ngày vào hạ, ánh nắng ngập tràn khắp nơi.

Bạch Tranh ở phía sau cửa hàng, vừa gói hoành thánh, vừa nhìn chằm chằm canh gà trên bếp lò.

Ta tới đứng trước tiệm giống như thường lệ.

Đúng lúc này, một bóng dáng nho nhỏ đi tới, sau đó dừng lại trước tiệm hoành thánh của ta.

Ta cúi đầu nhìn lại.

Ta nhìn thấy Lý Thừa Diễn mặc áo gấm, đầu đội mũ quan, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn ta.

“Liễu Kim Châu, theo ta hồi cung.”

Trong giọng nói non nớt mang theo sự uy nghiêm một cách phô trương.

Ta ngây ngẩn cả người: “Thừa Diễn, sao ngươi lại tới đây? Ngươi tới một mình à?”

Dù sao Lý Thừa Diễn cũng chỉ mới năm tuổi, thấy vẻ mặt kinh ngạc và không chút vui sướng nào của ta, trong lòng thằng bé có phần tủi thân.

Nhưng thằng bé nén lại cảm xúc, nghĩ rằng ta đang cố tình giả vờ.

Dù sao, thằng bé cũng biết mẫu thân yêu thương thằng bé đến nhường nào.

Cho nên thằng bé tiếp tục vô cảm nói: “Liễu Kim Châu, phụ vương đã đăng cơ, đồng ý phong ngươi làm Quý phi, ngươi đừng cáu kỉnh, mau chóng thu dọn...”

Ta nghe vậy thì nhanh chóng lắc lắc đầu, ý bảo thằng bé nói nhỏ một chút.

Sợ hồ ly đang chuyên tâm gói hoành thánh ở phía sau nghe thấy.

Tuy rằng Bạch Tranh nhìn thì ôn hòa nhưng tính ghen lại rất lớn.

Lúc trước bởi vì ta thuận miệng khen Lưu tú tài cách vách vài câu mà y đã hờn dỗi cả một đêm.

Ta bước ra khỏi sạp, nhìn mọi nơi xung quanh nhưng không phát hiện có điểm dị thường.

Nhưng ta biết, trong đó nhất định có người hộ tống Thừa Diễm.

“Thừa Diễm, bảo người đưa ngươi tới đây đưa ngươi trở về đi.”

Lý Thừa Diễn nghe vậy thì không nói gì mà chỉ nhìn cái bụng hơi hơi phồng lên của ta.