Hồ Tiên Đại Nhân Của Ta

Chương 7



Ông nheo mắt lại rồi đi vòng quanh chúng ta hai vòng.

Sau đó ông dùng giọng điệu tự cho là nhỏ nhẹ của mình nói với ta: “Nữ nhi nhà họ Liễu này, lần này cháu lại nhặt đâu ra một tướng công nữa vậy? Thậm chí còn đẹp hơn cả người lần trước nữa…”

Ta thầm than trong lòng: Ông à, ông đừng nhắc nữa mà.

Nghe thấy vậy, đôi mắt đào hoa của Bạch Tranh như chìm ao nước lạnh, giọng y cũng trầm xuống.

Y hỏi ta: “Người lần trước, là ai?”

21

Trên con đường từ cổng thôn về đến sân nhà, Bạch Tranh vẫn luôn giữ nét mặt lạnh lùng.

May thay, dọc đường không có ai qua lại.

Khi mở cánh cổng nhà ra, con gà mái đang nằm phơi nắng giữa sân.

Nghe thấy tiếng động cũng không bận tâm, mà chỉ liếc mắt nhìn qua.

Nhưng ngay sau đó.

Nó bỗng bay lên, toàn thân lông lá xù hết lên, vừa lăn lộn vừa chạy về phía chuồng gà.

... Đúng là có tiến bộ.

Ta mang đống củi từ phòng bên ra sân, rồi trải một chiếc giường nhỏ.

Ta nói với Bạch Tranh đang tự mình giận dỗi: “Hôm nay ngươi cứ ngủ tạm ở đây đi nhé. Một lát nữa ta sẽ chuẩn bị thêm cho ngươi những thứ cần thiết.”

Từ đêm qua đến giờ, ta và Bạch Tranh gần như chưa chợp mắt.

Hiện tại, không có gì quan trọng hơn việc ngủ một giấc cả.

Bạch Tranh cũng không từ chối, chỉ ôm một chiếc chăn từ tủ trong phòng chính ra, rồi đi vào phòng bên.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Trước khi đóng cửa, y còn đặc biệt nhìn ta đang ở ngoài phòng từ trên cao với vẻ đầy ẩn ý.

Không biết tại sao, nhưng ta luôn có cảm giác biểu cảm của hắn dường như đang nói: Không được ôm ta ngủ đâu, ai bảo cô chọc giận ta, hừ!

Ta nghĩ, có lẽ là do ta thiếu ngủ nên xuất hiện ảo giác.

Vì vậy, sau khi rửa mặt đơn giản, ta liền ngả đầu xuống giường, ngủ say sưa không biết trời đất.

Khi tỉnh lại, đã là giờ Thân canh ba.

Hoàng hôn dần buông, bầu trời đầy sương.

Trong sân, Bạch Tranh đã chẻ củi xong.

Thấy ta bước ra, y làm như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Kim Châu, tối nay ăn gì?”

Ta thấy y dường như đã hết giận, bèn nói: “Thế thì ăn gà kho nhé?”

Bạch Tranh rụt rè gật đầu, nói: “Được!”

22

Từ đó trở đi, mỗi sáng sớm, vào giờ Mão canh một.

Ta và Bạch Tranh đều cùng ngồi trên xe bò, vượt qua mười mấy cây số để đến thị trấn bán hoành thánh.

Giữa trưa, chúng ta trở về thôn.

Dù có phần vất vả, nhưng túi tiền của ta ngày càng dày lên.

Một ngày nọ, sau khi thu dọn hàng, ta và Bạch Tranh cùng đi dạo qua các cửa hàng và chợ ở thị trấn.

Chúng ta mua muối, giấm, bình gốm và các vật dụng hành ngày khác.

Khi trở về thôn, ánh trăng đã lặng lẽ leo lên cành cây.

Chiếc xe bò lắc lư, Bạch Tranh ngậm một nhánh cỏ, ngả người ra sau một cách thư thái.

Đêm nay yên tĩnh lạ thường, không có một tiếng côn trùng kêu.

Khi ta đang mân mê ngón tay tính toán lại sổ sách ngày hôm nay, thì Bạch Tranh bỗng nhiên nheo mắt lại.

Ngay lúc đó, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện bảy, tám tên hắc y nhân, tất cả đều che mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người cầm đầu nhìn chằm chằm vào ta, rồi nói với những người đứng sau: “Nàng ta chính là Liễu Kim Châu! Giết nàng ta!”

Nói xong, hắn ta cầm thanh kiếm sắc bén lao về phía ta.

Bạch Tranh nhả nhánh cỏ trong miệng ra, thân hình khẽ động, di chuyển đến trước mặt ta.

Ngón tay y khẽ vung lên, thanh kiếm của kẻ đối diện liền bị gãy vụn.



Rất nhanh, đám hắc y nhân kia đã bị đánh cho tả tơi và phải rút lui.

Khi ta sắp thở phào nhẹ nhõm thì bất ngờ từ trong các góc tối xung quanh lại có hơn hai mươi người xông tới.

Bạch Tranh mắng thầm một câu, đôi mắt của y lập tức chuyển sang màu xanh lục, trên đầu dường như mọc ra những... Cái tai lông xù?

Khi ta đang cố nhìn kỹ hơn, Bạch Tranh đã quay lại và điểm nhẹ vào trán ta.

Ngay lập tức, ta mất đi ý thức.

23

Khi tỉnh lại, ta đã nằm trên giường ở trong nhà.

Bên cạnh ta là một con… Hồ ly bị cháy xém.

Tôi ngập ngừng gọi: “Tiểu Bạch?… Bạch Tranh?”

Hồ ly vốn đang nằm bò yếu ớt, vừa nghe thấy ta gọi tên nó.

Ngay lập tức, hai mắt mở to, nhìn ta với vẻ mặt không thể tin nổi.

Ta thở dài trong lòng, may mà thảo dược lần trước vẫn còn chưa dùng hết, nên vội vàng đi vào bếp để sắc thuốc cho nó.

Một người và một hồ ly cứ như vậy mà trải qua ba ngày lúng ta lúng túng.

Ba ngày sau.

Bạch Tranh trở lại hình dạng con người, câu đầu tiên y có thể mở miệng nói là: “Kim Châu, sao nàng biết đó là ta?”

... Không phải chứ, ngươi tưởng mình thật sự giấu kín lắm sao?

Nhìn vào vết thương của y vì cứu ta, ta thực sự không nỡ vạch trần y vào lúc này.

Ta chỉ cười nhẹ, nói: “Ngươi đặc biệt như vậy, ta nhìn thoáng qua cũng chắc chắn nhận ra ngươi.”

Bạch Tranh nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng.

Sau đó y đột ngột lên tiếng: “Kim Châu, không phải người ta thường nói ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp sao? Ta đã cứu nàng, vậy nàng gả cho ta nhé?”

Lần này, lại đến lượt ta ngẩn người.

24

Gả cho một con hồ ly?

Điều này quá kỳ lạ.

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà ta lại đồng ý.

Chẳng trách Xuân Tú từng nói ta quá coi trọng vẻ bề ngoài.

Nàng ấy nói đúng.

Kể từ khi ta đồng ý gả cho Bạch Tranh, y càng trở nên siêng năng hơn.

Mỗi buổi chiều tối, y đều lên núi, lúc trở về tay luôn cầm theo nhiều loại thảo dược hiếm có.

Sau đó, vào ngày hôm sau y sẽ mang lên thị trấn bán.

Y nói muốn tích góp chút tiền, để mua vải có chất liệu tốt nhất để làm áo cưới cho ta.

Ta ngạc nhiên hỏi: “Không phải chàng nói mình là hồ tiên sao? Tại sao còn phải tự mình kiếm tiền?”

Trong các câu chuyện, không phải các yêu tinh hay quái vật đều có thể dễ dàng biến ra vàng bạc châu báu bất kỳ lúc nào sao?

Sao ta lại gặp phải một con hồ ly… Giản dị như vậy?

Bạch Tranh nghe vậy thì xoa đầu, có chút ngượng ngùng đáp: “Ta không thể tùy ý sử dụng pháp thuật trước mặt người khác, nếu không thì sẽ bị thiên lôi đuổi đánh.”