Trong căn phòng sâu dưới lòng đất, ánh sáng le lói từ những viên Dạ Minh Châu gắn trên tường, phản chiếu lên nền đá xanh lạnh lẽo, tạo ra một không khí đầy thần bí.
Chính giữa mật thất, Lý Tự Đế—đế vương tối cao của Minh Triều, lúc này hai tay run rẩy, siết chặt lấy bờ vai của Dương Phàm, đôi mắt tràn đầy khát vọng không thể che giấu.
"Thánh Y! Ngươi thật sự có cách, đúng không?"
Giọng hắn mang theo một tia cuồng nhiệt, hơi thở gấp gáp như kẻ đang nắm giữ niềm hy vọng cuối cùng của cuộc đời.
"Trẫm đã nghe nói… trong hai năm qua, vô số người đã bị ngươi thí nghiệm thành công, tất cả bọn họ đều từ nam nhân hóa thành nữ nhân!"
Nhìn sự kích động trong ánh mắt Lý Tự, Dương Phàm không khỏi rùng mình.
Hắn nổi cả da gà!
Móa nó… tại sao có cảm giác quái dị như vậy?
Dương Phàm ho nhẹ, cố gắng giữ phong thái bình tĩnh:
"Khụ… khụ… Hoàng Thượng, ngài bình tĩnh một chút."
"Đúng là vi thần đã thành công, nhưng đó chỉ là phàm nhân. Còn ngài là tu luyện giả, đẳng cấp còn đạt tới Đấu Tông, cấu trúc kinh mạch phức tạp hơn nhiều, quá trình chuyển đổi cũng sẽ không giống với những kẻ trước đây."
Nhưng Lý Tự Đế lại chẳng có chút do dự nào.
Hắn nhìn thẳng vào Dương Phàm, giọng nói tràn đầy sự tin tưởng:
"Nhưng vẫn có cách đúng không? Nếu không, ngươi đã không tới gặp trẫm!"
Bước thứ nhất, vi thần sẽ cải tạo nhân thể cho Hoàng Thượng, cấu trúc lại toàn bộ kinh mạch và thể trạng, để có thể hoàn toàn tiếp nhận trạng thái mới."
"Bước thứ hai, ngài phải tu luyện công pháp này, không thể bỏ dở giữa chừng! Nếu không thì…"
Dương Phàm hơi dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Lý Tự Đế.
"Kinh mạch đảo lộn, Âm Dương nghịch chuyển, dẫn đến hồn phách tan rã, hồn phi phách tán!"
Không có lựa chọn thứ ba!
Nhưng…
Lý Tự Đế lại không hề do dự!
Hắn hít sâu một hơi, đôi mắt bừng sáng như thể đã tìm ra con đường chân chính của mình, giọng nói vang vọng đầy kiên định:
"Không sao! Trẫm đã quyết!"
Dương Phàm nhìn hắn, trong lòng càng lúc càng cảm thấy quái dị.
Nhưng thôi, việc của hắn là nghiên cứu, những thứ khác không quan trọng!
"Được rồi… Hoàng Thượng, mời nằm lên bàn chuẩn bị."
…
Bên trong mật thất, một cuộc đại cải tạo đã bắt đầu!
Dưới trạng thái thả lỏng tối đa của Lý Tự Đế, Dương Phàm vươn tay, vô hình trận văn lóe sáng dưới lòng bàn tay, nhanh chóng đưa đối tượng vào trạng thái ngủ say.
Nhưng không giống với những phàm nhân trước đó.
Lần này, quá trình kéo dài hơn rất nhiều!
Dương Phàm không chỉ dùng y thuật, mà còn vận dụng Âm Dương Thuật để tái cấu trúc lại toàn bộ thân thể!
Tu luyện giả hoàn toàn khác với phàm nhân!
Cấu trúc kinh mạch, huyết mạch, thậm chí là linh hồn lực đều cao cấp hơn rất nhiều, muốn nghịch chuyển giới tính đòi hỏi phải cải biến tận gốc từ tế bào!
Điều này cực kỳ tiêu hao nguyên khí!
Mặc dù hắn đã đạt tới cảnh giới 4-B, tương đương với Thái Ất Kim Tiên, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi vô cùng!
Dưới sự tập trung cao độ của Dương Phàm, ba ngày ba đêm trôi qua…
Cuối cùng, hắn đã thành công!
…
BÊN TRONG MẬT THẤT, ÁNH SÁNG NHƯ TUYẾT LẠNH.
Ngay trước mặt Dương Phàm, một thân ảnh mỹ nữ tuyệt thế lặng lẽ nằm trên bàn đá.
Làn da nàng trắng muốt như ngọc, bóng loáng không chút tỳ vết.
Dáng người uyển chuyển, mềm mại, hoàn toàn khác biệt với nam nhân cứng cỏi lúc trước.
Mái tóc vàng kim dài đến tận gót chân, lấp lánh như ánh mặt trời chiếu rọi trên sóng nước.
Băng thanh ngọc khiết, thanh lệ vô song!
Thậm chí nếu so với những mỹ nhân hắn từng gặp, chỉ sợ không hề thua kém!
Dương Phàm hít sâu một hơi, ánh mắt hơi sáng lên.
"Hoàn mỹ!"
Hắn búng tay một cái.
Một kiện y phục lụa mỏng từ trong không gian bay ra, nhẹ nhàng phủ lên thân thể Lý Tự Đế.
Người đẹp vì lụa.
Bộ y phục không hề che đi đường cong hoàn mỹ kia, mà ngược lại tôn lên nét thần bí và mê hoặc, khiến người nhìn không khỏi tim đập loạn nhịp.
Nhưng Dương Phàm lại không hề dao động!
Hắn là người tạo ra tác phẩm này, nên tuyệt đối không có cảm giác gì.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nghĩ:
"May mà về nhà vẫn còn cảm xúc với mấy phu nhân của mình… May mắn a!"
"Cái này là lần đầu, cũng là lần cuối! Nếu làm nhiều quá, chỉ sợ tâm lý ta sẽ bị vặn vẹo mất!"
Hắn tự nhủ, quyết định không bao giờ dính dáng đến chuyện này lần nữa!
Sau đó, hắn hít sâu một hơi, vươn tay đánh ra một đạo thần quang, đánh thức Lý Tự Đế!
…
Ngay khi vừa tỉnh lại, Lý Tự Đế liền mở mắt.
Ánh mắt hắn lóe lên, có chút mơ hồ, sau đó dần dần thanh tỉnh.
Hắn cúi xuống nhìn thân thể mới của mình, chậm rãi vươn tay chạm vào gương mặt…
Ngay lập tức, đôi mắt đẹp bỗng trở nên sáng rực, hệt như bách hoa nở rộ!
Mỹ lệ đến tận cùng!
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Văn Đạo Thạch, siết chặt vào lòng như thể đây là bảo vật vô giá!
Dương Phàm ở bên cạnh, khóe mắt co giật không ngừng.
Ba ngày trước, tên này còn là một nam nhân khí phách chí tôn!
Bây giờ thì sao?
Nhập vai nhanh vậy?!
Dương Phàm nhìn bộ dạng hắn, trong lòng không khỏi thầm cảm thán:
"Chậc… chậc… chẳng lẽ tên này vốn sinh ra đã nên là nữ nhân, nhưng số phận trêu đùa bắt hắn mang thân xác nam nhi?"
"Hay là… số mệnh của hắn chính là phải nghịch chuyển Âm Dương?"
…
Mấy tháng sau…
Dương Phàm đang thư giãn trên ghế, tay cầm ly linh trà, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Trải qua bao sóng gió, hiện tại hắn chỉ muốn tận hưởng cuộc sống yên bình.
Nhưng chưa kịp nhắm mắt được bao lâu, một tiếng thét hoảng hốt vang lên ngay bên tai!
"PHU QUÂN!"
Hồ Thanh Vũ từ xa lao tới, gương mặt lộ rõ vẻ kích động, đôi mắt hồ ly tràn đầy khiếp sợ.
Hồ Thanh Vũ hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại, sau đó nói một câu khiến Dương Phàm suýt cắn phải lưỡi!
"Ta vừa nhìn thấy số mệnh của Hoàng Đế đột nhiên bùng nổ, đã vượt qua cả phu quân!"
"CÁI GÌ?!"
Dương Phàm há hốc mồm, sắc mặt kinh ngạc đến mức không thể tin nổi!
"Thiên mệnh vượt qua ta?! Sao có thể?!"
Ngay khi hắn còn chưa tiêu hóa hết tin tức, Hồ Thanh Vũ bỗng nhiên nhăn mặt, một tay che lấy mắt, giọng nói mang theo sự hoảng loạn:
"Không xong! Ta không thể nhìn tiếp được! Số mệnh của Hoàng Đế đã ngang ngửa với Uyển Tuyết rồi!"
Dương Phàm há hốc mồm lần thứ hai.
"CÁI GÌ?!"
Ngay lúc này, trong phòng, Lâm Uyển Tuyết chậm rãi bước ra, ánh mắt thâm sâu quét nhìn phương xa.
Nàng cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ, không ngừng kéo lên thẳng tắp, khí thế như chân long trỗi dậy, cuồn cuộn như đại dương gầm thét!
Nàng nhíu mày, ánh mắt dần dần sắc bén.
Phía xa, trong hoàng cung Minh Triều, trên long ỷ cao vút, một bóng hình mỹ nữ tuyệt sắc lặng lẽ ngồi đó.
Mái tóc vàng kim trải dài như ánh hoàng hôn, đôi mắt sắc bén mang theo một luồng thần quang thâm thúy, cả người tỏa ra khí tức cường giả không thể chạm đến!
Lý Vô Song!
Cái tên này bỗng hiện lên trong đầu Lâm Uyển Tuyết, khiến nàng chợt cảm thấy không ổn!
Chỉ mới vài tháng… vậy mà nàng ta đã đạt tới Đại Thừa Kỳ?!
Sao có thể?!
Lâm Uyển Tuyết càng nhìn, càng thấy quen mắt… nhưng đồng thời, nàng cũng nhận ra một vấn đề lớn!
"Âm Dương Đại Đạo… Không lẽ nào?!"
Ngay lập tức, nàng nhíu chặt mày, đi đến trước mặt Dương Phàm, muốn nói gì đó…
Nhưng sau một hồi, nàng lại không thốt nổi nên lời.
Ánh mắt nàng nhìn hắn đầy phức tạp, như thể vừa muốn đánh hắn, vừa muốn cười, nhưng lại không biết nên làm thế nào!
Dương Phàm bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, cả người liền cảm thấy không ổn!
"Phu nhân… chuyện gì vậy? Sao nàng nhìn ta như muốn ăn thịt vậy?"
Lâm Uyển Tuyết hít sâu một hơi, giọng nói nhàn nhạt nhưng mang theo áp lực không thể kháng cự:
"Hiện tại… Hoàng Đế như thế nào?"
Dương Phàm nuốt nước bọt, trong lòng hoảng hốt.
Hắn vội vàng đáp:
"Sau khi tu thành công Quỳ Hoa Bảo Điển… Hoàng Thượng, à không…"
Hắn ngừng lại một chút, sau đó cố gắng nói ra hai chữ mà chính hắn cũng thấy khó tin!
"Nữ Hoàng… đã cải danh thành Lý Vô Song."
ẦM!
Ngay khi câu nói này vừa thốt ra, một tiếng sấm nổ vang trong đầu Lâm Uyển Tuyết!
Nàng cảm thấy đầu óc quay cuồng, cả thế giới như xoay chuyển!
Lý Vô Song…
Cái tên này, nàng chưa từng nghe thấy trong kiếp trước!
Nhưng chỉ cần nghĩ đến ba chữ này, linh giác của nàng liền phát ra cảnh báo mãnh liệt!
Nàng cúi đầu, ánh mắt như có như không liếc qua Dương Phàm, giọng nói không thể diễn tả nổi:
"Ngươi… lại làm ra một việc tốt rồi!"
Dương Phàm toát mồ hôi lạnh, cảm thấy không ổn!
Hắn khẽ nheo mắt, sát khí trong mắt lóe lên:
"Nếu tương lai nàng ta rất kinh khủng… vậy ta lập tức đi giết nữ hoàng ngay!"