Thấy đệ đệ khóc nức nở, Đại Bảo cũng không kìm được lòng, ôm chặt lấy bên đùi còn lại của nàng, những hạt lệ nóng hổi cứ thế lã chã rơi.
“Bọn con rất ngoan, chẳng ăn bao nhiêu, sẽ giúp cữu mẫu và cữu cữu làm muôn vàn việc.”
“Con sẽ giặt quần áo, rửa bát, quét tước, cũng sẽ hái rau rừng, cầu xin người đừng rời bỏ bọn con, được chăng?”
Lời thỉnh cầu ấy khiến Lạc Vân đau xót khôn nguôi, nàng vội vàng khụy gối xuống, mỗi bên một đứa, ôm hai thân hình gầy gò ốm yếu vào lòng.
“Đại Bảo Tiểu Bảo của chúng ta đáng yêu nhường ấy, cữu mẫu sao có thể ghét bỏ được?”
“Yêu thương còn không kịp, huống chi ghét bỏ.”
“Cữu mẫu sẽ không đi đâu cả, bởi vì chúng ta là một nhà thân thiết, nơi này chính là gia đình của ta rồi.”
An ủi một hồi lâu, hai tiểu hài tử lòng mới an ổn, vỡ òa thành nụ cười tươi tắn.
“Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Lạc Vân hôn lên má mỗi đứa một cái.
Cứ thế hôn đến mức cả hai khúc khích cười vang, đôi mắt nhỏ híp cả lại vì vui sướng khôn tả.
Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, mối quan hệ giữa ba người trở nên gắn bó thân thiết hơn nhiều.
Lạc Vân một tay bế Tiểu Bảo, một tay dắt Đại Bảo.
Ba người vui vẻ đi về nhà.
Tiểu Bảo thân thiết vòng tay ôm lấy cổ nàng, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: “Vậy cữu cữu thì sao, cữu mẫu cũng thích cữu cữu sao?”
Chà…
Nhìn đôi mắt trong veo đầy mong đợi của Tiểu Bảo, Lạc Vân gật đầu: “Ta thích chứ.”
Cố Thanh Sơn vừa tới trấn, liền đến tửu lâu bán con hoẵng.
Thú săn của y có chất lượng thượng hạng, lại có thể cung cấp dài lâu.
Vì lẽ đó, tửu lâu cũng vui vẻ hợp tác với y, gần như nhận hết không chút chần chừ.
Con hoẵng tổng cộng thu về năm lượng bạc.
Cố Thanh Sơn ra khỏi tửu lâu, trước tiên đi sạp thịt mua hai cân thịt ba chỉ.
Sau đó đến cửa hàng lương thực và tiệm tạp hóa, mua hơn ba mươi cân gạo tẻ, mười cân bột mì, dầu, muối, tương, giấm, đường... cùng đủ loại vật dụng cần thiết khác.
Khi đi ngang qua hiệu may y phục, y nhớ ra tức phụ mấy ngày qua vẫn vận y phục mượn của tức phụ Đường thẩm.
Liền tiến vào chọn mua thêm hai bộ y phục.
Cố Thanh Sơn mua sắm xong xuôi, vì muốn về nhà sớm hơn, tới đầu trấn, bỏ ra hai văn tiền thuê xe bò.
Hôm nay đúng vào ngày chợ phiên.
Không ít bá tánh trong thôn đều đổ về trấn để họp chợ.
Từng chiếc xe bò nối nhau rời khỏi trấn.
Người đ.á.n.h xe bò vì muốn kiếm thêm chút lợi nhuận, đưa khách tới đầu thôn xong xuôi, liền quay đầu xe trở về trấn.
Thôn dân chào hỏi nhau, cùng nhau đi về thôn.
Trong số đó có hai thiếu nữ.
Một người vận sắc y hồng phấn.
Cố Thanh Sơn cõng giỏ tre, bước chân theo sau chếch về bên trái, ánh mắt thoáng lướt qua bông trâm hoa đính hạt hồng phấn cài trên búi tóc của nàng.
Một đóa trâm hoa diễm lệ vô cùng, duyên dáng đáng yêu.
Cố Thanh Sơn thầm tính toán trong lòng, chuyến tới vào trấn sẽ chọn cho tức phụ hai đóa.
Mái tóc của Lạc Vân đen nhánh mượt mà, cài lên ắt hẳn sẽ càng thêm xinh đẹp!
Nghĩ đến tức phụ cùng các cháu nhỏ ở nhà, Cố Thanh Sơn liền cất bước nhanh hơn.
Nhưng y nào ngờ, ánh mắt lướt qua vô tình ấy lại khiến Lý Tiểu Liên tự mình đa tình mà suy diễn quá đà.
“Tiểu Liên, muội có để ý chăng? Hán tử Cố Thanh Sơn kia đang lén lút đưa mắt nhìn muội đấy.”
Chung Quế Hoa chỉ về phía Cố Thanh Sơn đang đi xa dần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vẻ mặt thanh tú của Lý Tiểu Liên thoáng hiện nét khinh thường, nàng chỉ đáp khẽ: “Ừm.”
“Y phải chăng đã động lòng với muội rồi?”
“Hừ! Y cũng xứng ư?”
Một tên võ phu chuyên nghề săn bắn, sa sút gia cảnh, lại dám nảy sinh ý đồ bất chính với ta.
Chung Quế Hoa nịnh nọt cười tươi: “Đương nhiên là không xứng với muội rồi. Muội là hoa khôi trong thôn chúng ta, dung mạo diễm lệ thế này, đám thanh niên trong thôn đều ngày đêm tơ tưởng, huống hồ là tên Cố Thanh Sơn kia.”
Gia cảnh của Cố Thanh Sơn, ai nấy trong thôn đều rõ: y khắc mệnh thân nhân, lại còn mang theo hai gánh nặng.
Dáng vẻ y cũng có phần dữ tợn, đã ngoài hai mươi tư tuổi mà vẫn còn đơn côi lẻ bóng.
Trong thôn này, y là người đầu tiên gặp cảnh ngộ như thế.
Còn Lý Tiểu Liên không chỉ sở hữu dung mạo xinh đẹp, mà gia cảnh cũng vô cùng hiển hách.
Hai vị huynh trưởng của nàng, một người kinh doanh buôn bán ở trấn, một người theo học tại thư viện.
Mẫu thân của nàng, Lý tam thẩm, cũng hết mực cưng chiều cô con gái này.
Địa vị của Lý Tiểu Liên trong nhà, khỏi phải bàn cãi, ngay cả huynh tẩu cũng phải nhường nhịn nàng.
Nghe những lời xu nịnh của Chung Quế Hoa, sắc mặt Lý Tiểu Liên rạng rỡ hẳn lên, hơi hếch cằm kiêu kỳ nói: “Tốt nhất là y nên tự biết thân biết phận, đừng hòng động đến ý đồ bất chính với ta.”
Cố Thanh Sơn hoàn toàn không hay biết chuyện phía sau mình.
Vừa về đến cổng nhà, y đã nghe thấy tiếng cười khúc khích vui vẻ của hai tiểu gia hỏa vọng ra từ bên trong.
Gà Mái Leo Núi
“Đang nói chuyện gì mà náo nhiệt vui vẻ đến thế?”
Hai đứa trẻ đang tựa vào lòng Lạc Vân, chăm chú lắng nghe nàng kể những câu chuyện thiếu nhi thú vị.
Thấy y trở về, Tiểu Bảo vươn đôi chân ngắn ngủn, thoăn thoắt trượt khỏi lòng Lạc Vân, lao đến ôm chặt lấy đùi y, cất tiếng gọi: “Cữu cữu!”
“Cữu cữu, cữu mẫu đang kể chuyện cho bọn con nghe đấy.” Đại Bảo trả lời.
“Ồ? Không ngờ nàng lại còn biết kể chuyện.”
Y đưa mắt nhìn Lạc Vân, đôi mắt sâu thẳm ánh lên ý cười, lại... ẩn chứa hàm ý thâm sâu mà nàng không thể nào thấu hiểu.
Lạc Vân khẽ đỏ mặt, đáp: “Ta chỉ tùy tiện kể cho chúng chơi thôi.”
Thấy y đặt chiếc giỏ tre xuống bàn ăn, nàng liền hỏi: “Chàng đã mua sắm những gì vậy?”
“Những thứ nàng dặn ta mua đều đã mua cả, còn có cả phần của nàng và của bọn trẻ nữa.”
Dứt lời, Cố Thanh Sơn lục lọi một hồi từ trong giỏ, lấy ra một gói giấy bọc kín.
Vừa mở ra, bên trong là một ít kẹo đường.
Y nắm một ít, đưa cho Đại Bảo và Tiểu Bảo.
Cả hai đứa nhỏ hớn hở nhận lấy, đồng thanh nói: “Đa tạ cữu cữu!”
“Bộ y phục mới này ta mua cho nàng, nàng thử xem có vừa vặn không?”
Hai bộ y phục, một bộ màu xanh thiên thanh, một bộ màu hồng phấn.
Chẳng ngờ Cố Thanh Sơn lại mua y phục mới cho nàng.
Lạc Vân cầm bộ xiêm y màu xanh thiên thanh, trải ra ướm thử lên người.
Tiết Cốc Vũ vừa qua, xuân về hoa nở.
Bộ y phục hắn mua cho nàng dày mỏng vừa phải, chất liệu cũng thoải mái, mặc vào mùa này là vừa vặn.
“Xem ra là vừa rồi, cảm ơn chàng Cố đại ca, ta rất mực yêu thích.”
Thiếu nữ đôi mắt trong veo kiều diễm mang theo ý cười, ngọt ngào cất lời cảm ơn.
“Nàng thích là được.”
Cố Thanh Sơn hiếm hoi nở một nụ cười, khí chất lạnh lùng cứng nhắc bỗng chốc trở nên dịu dàng ấm áp.
Lạc Vân bất giác cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp.
Dung mạo nam tử mang vẻ tuấn tú phong trần, khi cười lên lại càng thêm phần mê hoặc.