Hạt Mầm Dưới Tán Anh Đào

Chương 1: Bữa Tiệc Nấm Độc Và Lời Cà Khịa Định Mệnh



Buổi sáng đầu tiên của năm học cấp ba tại trường R, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua những tán bàng cổ thụ, vẽ thành từng vệt sáng loang lổ trên hành lang lớp 10A1. Hạ Cửu Gia, với mái tóc đen nhánh hơi rủ xuống vầng trán thanh tú và làn da trắng hồng như sứ, ngồi ngay ngắn ở bàn cuối cùng gần cửa sổ. Cậu cẩn thận đặt chồng sách giáo khoa ngay ngắn, từng trang vở tinh tươm chưa hề vương một vết mực. Ánh mắt trong veo lướt qua khung cửa sổ, nơi những bông hoa anh đào cuối mùa vẫn còn vương vấn khoe sắc hồng phớt, tựa như lời chào dịu dàng của thanh xuân.

Hạ Cửu Gia luôn là một học sinh gương mẫu, một "con nhà người ta" điển hình. Cậu đạt hạng nhất toàn trường suốt ba năm cấp hai, một thành tích đáng nể khiến cả thầy cô lẫn bạn bè đều phải ngưỡng mộ. Đối với cậu, học tập không chỉ là nghĩa vụ mà còn là niềm vui, là cách để chinh phục những đỉnh cao tri thức. Cậu đặt kỳ vọng rất cao vào kỳ thi xếp loại đầu tiên ở cấp ba, tin rằng mình sẽ tiếp tục giữ vững phong độ.

Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên giòn giã, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Cửu Gia. Cánh cửa lớp bật mở, và một bóng dáng cao ráo, nổi bật bước vào. Đó là Thẩm Hi, người mà Hạ Cửu Gia vừa mới “lùng sục” thông tin trên mạng xã hội hôm qua. Thẩm Hi có mái tóc nâu hạt dẻ hơi lãng tử, đôi mắt toát lên vẻ lém lỉnh, và nụ cười luôn thường trực trên môi, để lộ hai lúm đồng tiền duyên dáng. Cậu ta mặc đồng phục học sinh một cách phóng khoáng hơn Hạ Cửu Gia một chút, áo sơ mi không cài nút trên cùng, tay áo xắn cao đến khuỷu tay, toát lên vẻ bất cần nhưng vẫn rất cuốn hút.

Thẩm Hi vừa bước vào đã thu hút mọi ánh nhìn, nhưng cậu ta dường như không mấy bận tâm. Cậu ta lướt qua một lượt các bàn học, và ánh mắt tinh quái dừng lại ở Hạ Cửu Gia. Một nụ cười đầy ẩn ý xuất hiện trên môi Thẩm Hi, rồi cậu ta bước thẳng đến chỗ bàn trống bên cạnh Hạ Cửu Gia, kéo ghế ra ngồi xuống một cách thoải mái.

"Chào cậu, bạn cùng bàn," Thẩm Hi nói, giọng điệu nghe có vẻ thân thiện nhưng lại mang một chút gì đó trêu chọc. "Trắng trẻo mềm mềm thế này, cậu là Nhóc thịt đông à?"

Hạ Cửu Gia giật mình, ngước lên nhìn Thẩm Hi. Cậu hơi cau mày, cái biệt danh "Nhóc thịt đông" khiến cậu cảm thấy khó hiểu và có chút... bất mãn. "Tôi là Hạ Cửu Gia," cậu nói, giọng điệu lạnh nhạt hơn một chút. "Và tôi không phải thịt đông."

Thẩm Hi bật cười khúc khích, "À, Hạ Cửu Gia. Tên nghe cũng được đấy. Nhưng mà 'Nhóc thịt đông' nghe thân mật hơn nhiều." Cậu ta nháy mắt, rồi quay sang đặt cặp sách xuống bàn, không thèm để ý đến vẻ mặt khó chịu của Hạ Cửu Gia. "Cậu có vẻ là học sinh chăm chỉ nhỉ? Sách vở xếp ngay ngắn thế kia cơ mà. Chắc là học giỏi lắm?"

Hạ Cửu Gia không trả lời, chỉ khẽ hừ một tiếng trong lòng. Cậu không thích sự suồng sã của Thẩm Hi, càng không thích cái biệt danh trời ơi đất hỡi mà cậu ta gán cho mình. Từ giây phút đó, Thẩm Hi chính thức trở thành "bạn học đáng ghét nhất" trong danh sách của Hạ Cửu Gia.

Những ngày đầu năm học trôi qua nhanh chóng. Hạ Cửu Gia vẫn giữ vững thói quen học tập nghiêm túc, chăm chú nghe giảng và hoàn thành mọi bài tập. Cậu vẫn thầm nuôi hy vọng vào kỳ thi tháng đầu tiên, nơi mà cậu tin mình sẽ lại một lần nữa khẳng định vị trí dẫn đầu. Nhưng rồi, một sự cố bất ngờ đã xảy ra, đảo lộn mọi kế hoạch của cậu.

Đó là đêm trước ngày thi môn cuối cùng, môn Toán. Hạ Cửu Gia cùng gia đình đi ăn tối tại một nhà hàng mới mở. Không may thay, món salad nấm mà cậu gọi đã bị nhiễm độc nhẹ. Nửa đêm, Hạ Cửu Gia tỉnh giấc với cơn đau bụng dữ dội và cảm giác buồn nôn không ngừng. Cậu phải vào bệnh viện cấp cứu, truyền dịch và theo dõi.

Sáng hôm sau, khi các bạn trong lớp đang cắm cúi làm bài thi Toán, Hạ Cửu Gia vẫn nằm trên giường bệnh, người mệt lả và không thể nào gượng dậy nổi. Cậu đã bỏ lỡ môn thi cuối cùng.

Kết quả thi tháng được công bố một tuần sau đó. Hạ Cửu Gia nhìn chằm chằm vào bảng điểm dán trên hành lang, hai mắt cậu mở to không thể tin nổi. Điểm số của cậu thấp đến thê thảm, và hiển nhiên, cậu rơi thẳng xuống vị trí cuối cùng của lớp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tim Hạ Cửu Gia như thắt lại. Cảm giác thất vọng, tủi thân dâng trào. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu trải qua cảm giác này, cảm giác của một người "đội sổ". Mọi sự nỗ lực, mọi kỳ vọng của cậu đều tan biến chỉ vì một đĩa salad nấm độc.

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.

"Ồ, nhìn xem ai đây!" Thẩm Hi đứng cạnh Hạ Cửu Gia, tay khoanh trước ngực, ánh mắt quét qua bảng điểm rồi dừng lại ở tên Hạ Cửu Gia. Một nụ cười tinh quái nở trên môi cậu ta. "Hạng bét cơ à? Không thể tin nổi luôn đấy. Hạ Cửu Gia, tớ bắt đầu nghi ngờ rồi nha."

Hạ Cửu Gia quay sang nhìn Thẩm Hi, ánh mắt đầy vẻ thách thức. "Nghi ngờ cái gì?"

"Nghi ngờ cậu có phải mỗi ngày đều làm bài tập giả không đấy!" Thẩm Hi bật cười lớn, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc. "Học bá cấp hai đâu rồi? Hay là danh hiệu 'học bá' cũng là giả nốt?"

Lời nói của Thẩm Hi như những mũi kim châm thẳng vào lòng tự trọng của Hạ Cửu Gia. Cậu siết chặt nắm đấm, đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ. Cậu muốn phản bác, muốn giải thích về sự cố ngộ độc thực phẩm, nhưng rồi lại nuốt ngược những lời đó vào trong. Hạ Cửu Gia không muốn mình trông như đang biện minh, càng không muốn cho Thẩm Hi thấy mình yếu đuối.

"Cậu nói gì thì tùy," Hạ Cửu Gia lạnh lùng đáp, rồi quay lưng bước đi, bỏ lại Thẩm Hi với nụ cười khó hiểu trên môi.

Cả ngày hôm đó, Hạ Cửu Gia chìm trong sự khó chịu. Không chỉ vì điểm số thê thảm, mà còn vì lời cà khịa đầy ngạo mạn của Thẩm Hi. "Mỗi ngày cậu đều làm bài tập giả à?" Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, như một vết sẹo nhức nhối. Hạ Cửu Gia, với bản tính hiếu thắng và kiêu ngạo ẩn sâu bên trong, không thể nào chấp nhận được điều này.

"Chỉ chờ xem," Hạ Cửu Gia thầm nghĩ, ánh mắt kiên định. "Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy."

Chính lời cà khịa "định mệnh" của Thẩm Hi, một cách vô tình, đã trở thành động lực mạnh mẽ nhất, thúc đẩy Hạ Cửu Gia dốc toàn bộ sức lực vào việc học tập. Cậu hạ quyết tâm phải lấy lại vị trí của mình, phải cho Thẩm Hi thấy ai mới là học bá thật sự. Một cuộc đua ngầm, không lời, nhưng đầy kịch tính, đã chính thức bắt đầu giữa hai người. Và Thẩm Hi, kẻ vẫn đang vênh váo với vị trí hạng nhất của mình, đâu có ngờ rằng đó là lần cuối cùng cậu ta được nếm trải cảm giác đứng trên đỉnh vinh quang một mình.

________________________________________