Hắc Nguyệt Quang Thiếu Đạo Đức Của Tu Chân Giới

Chương 102: Trùng hợp ghê, ta cũng vậy ✧*. ٩(ˊωˋ*)و✧*



Ngôi vị Ma tôn thay đổi người, Trạc Uyên và Yến Bình Minh đàm phán hòa bình, hai giới Tiên – Ma duy trì mối quan hệ hữu hảo nhiều năm, vùng biên cảnh không bố trí tu sĩ trấn giữ.

Nhưng sau khi chuyện này xảy ra, Tiên môn đã nhanh chóng triển khai hành động trên nhiều phương diện, đặc biệt tập trung vào vùng biên cảnh.

Ninh Vi từ xa đã thấy các tu sĩ Tiên môn mới đến đóng quân ở đó, nhưng nàng chẳng sợ gì cả mà cứ thế lướt qua.

Các tu sĩ chỉ thấy trên bầu trời xẹt qua mấy bóng dáng, kiếm ý lẫm liệt khuấy đảo một vùng trời.

“Vừa rồi có người đi qua à?”

“Thời điểm then chốt này ai đi Ma giới làm gì vậy, chắc nhìn lầm thôi.”

“Thế kiếm ý này là sao?”

Trên không trung, giữa tầng mây chập trùng lóe lên ánh sáng xanh biếc.

Đó không phải động tĩnh mà người bình thường có thể gây ra.

Bọn họ không tài nào tưởng tượng đó là một vị tu sĩ kiếm đạo mạnh nhường nào, chỉ cần đi ngang qua cũng để lại dư âm hoành tráng đến thế.

Tu chân giới lại xuất hiện một vị đại năng, sao không ai thông báo cho bọn họ?

Bởi vì thân phận của Ninh Vi bị lộ nhiều lần như vậy, Yến Bình Minh thân là tôn chủ Tiên Môn còn chưa hay biết gì.

……

Ma cung.

Vầng trăng đỏ như máu treo lơ lửng giữa từng không, địa thế dựa núi gần sông.

Cung điện nguy nga chót vót, ma khí lượn vòng, lộ ra một khí tức thần bí mà ma mị.

Năm xưa, dù Ninh Thanh Dã dã trở thành một thế hệ kiếm tiên, nhưng nàng vô cùng căm ghét tà ma, nếu không phải chuyện tất yếu thì gần như chưa bao giờ đặt chân đến Ma giới chứ đừng nói là Ma cung, nên Ninh Vi không biết nhiều về nơi này.

Yến Nghiêu lại càng không có kinh nghiệm gì, quá trình trưởng thành của thằng nhóc này có phần âm u, nhưng không có xu thế đọa ma.

Cuối cùng vẫn là Diệp Quan Tiêu dẫn đường.

Ninh Vi vừa bước vào Ma Thành, lính canh thoáng cái cảnh giác hẳn.

“Ai?”

Mặt mũi bọn họ quá xa lạ, cộng thêm không có khí tức của Ma tộc, lính canh đương nhiên phải ngăn lại bọn họ.

Ninh Vi ung dung bình tĩnh liếc bọn họ một cái, lại thong thả giơ lệnh bài bằng cốt ngọc ra.

“Nhận ra không?”

Đám lính canh vốn đang cực kỳ đề phòng thấy vậy ấy thì con ngươi run rẩy, đồng loạt hành lễ, tất cung tất kính lui xuống.

Lệnh bài cốt ngọc mà nàng cầm trong tay là biểu tượng chí cao vô thượng của Ma giới, người có được lệnh bài này đều có địa vị cực cao, nhận được sự tôn kính không gì sánh được.

Yến Nghiêu kinh ngạc:

“Chảnh vậy sao?”

Ninh Vi lặng lẽ liếc hắn một cái:

“Chứ ngươi muốn sao, ta không giơ lệnh bài, ta khiêng ngươi đi vào à?”

Yến Nghiêu: “…”

Diệp Quan Tiêu nghe hai người nói chuyện, lại tưởng tượng ra hình ảnh đó, quá mỹ lệ, không dám nhìn thẳng.

Ninh Vi nhìn bộ dạng cụp đuôi rút lui của đám lính canh, tiếp tục đi vào trong Ma Thành.

Nếu muốn vào Ma cung gặp Ma tôn, đương nhiên sẽ gặp phải rất nhiều ngăn trở. Miếng cốt ngọc này có tác dụng như vậy, nàng phải lợi dụng cho tốt mới được.

Diệp Quan Tiêu và Yến Nghiêu đi theo hai bên trái phải, hai người họ một người mặc váy dài đen tuyền, một kẻ mặc y phục đen kịt, dựa vào khí chất âm u lạnh lẽo của mình mà ra vào sân nhà Ma giới, hoàn toàn không mang đến cảm giác dị thường nào.

Đương nhiên, Ninh Vi rạn nứt khắp người xuất hiện ở đây cũng không có vẻ gì đường đột.

Chỉ bằng vào dung mạo và khí độ này, cộng thêm lệnh bài cốt ngọc trong tay, ma tu nào trông thấy nàng cũng phải kêu một tiếng lão tổ.

Tuy rằng bọn họ không cảm nhận được ma khí trên người lão tổ, nhưng chưa biết chừng là lão tổ công lực thâm hậu, cố ý che giấu.

Quả là thiên tài bậc thầy ngành thao túng tâm lý.

Ninh Vi mặt không biểu cảm đi qua các loại ma tu, xông thẳng vào Ma cung, suốt dọc đường nhận được rất nhiều ánh mắt đánh giá, nhưng sau khi thấy cốt ngọc trong tay nàng thì đều nhún nhường và cung kính ba phần.

Cứ như thế, tay nàng cầm ngọc bài, ung dung thản nhiên đi vào trung tâm Ma cung, tới gần đại điện của Trạc Uyên.

“Chẳng hay quý danh của thượng khách là gì? Để bọn ta tiện bề thông báo.”

Thị vệ trưởng ma tu ngăn lại bọn họ.

Quý danh? Thông báo?

Ninh Vi với Yến Nghiêu và Diệp Quan Tiêu nhìn nhau, suy tư hai giây đang định đáp lời.

Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc đột ngột chạy tới.

“Ninh Ninh Ninh Ninh Ninh… Ninh đại nhân!”

Cùng với một tràng tiếng gọi rất có tiết tấu, Phạm Dục hoang mang bối rối chạy tới, đứng chắn giữa Ninh Vi và thị vệ trưởng.

“Ôi trời ơi Ninh đại nhân của ta, sao ngài lại tới đây?”

Phạm Dục khiếp sợ, chua xót mà lại bất đắc dĩ, quay đầu nhỏ giọng hỏi Ninh Vi.

Đoạn Khung Dạ xông vào Ma cung đã dọa người lắm rồi, sao lại xuất hiện thêm một vị tổ tông nữa thế này?

Ma tộc bọn họ dễ ức hiếp vậy sao?

Trên mặt Ninh Vi cuối cũng cũng có biểu cảm, cười như không cười:

“Tôn thượng nhà các ngươi không muốn gặp ta à? Hay là muốn tuyên chiến?”

“Chuyện này…”

Phạm Dục nghẹn lời, ánh mắt đờ đẫn.

Trước tiên, gã vẫy lui thị vệ trưởng, do dự nhìn quanh rồi mới ghé tai Ninh Vi nói nhỏ.

“Ninh đại nhân có chuyện chưa biết, Đoàn Khung Dạ đang ở đây.”

“Ồ, vậy ta tới đúng chỗ rồi.”

Ninh Vi không nói hai lời triệu hồi Thập Châu Xuân.

Phạm Dục trợn tròn mắt: “???”

“Tổ tông à tổ tông, ngài có điều không biết, Đoàn Khung Dạ kia biết một loại tà công, hắn…”

Ninh Vi rút kiếm xông vào trong:

“Trùng hợp thật, ta cũng biết.”

Phạm Dục kinh ngạc nghiêng đầu, nhưng vẫn lắc mình ngăn cản nàng:

“Vậy cũng không thể cứng đối cứng nha, hiện tại tu vi của hắn sâu không lường được, không phải kẻ dễ đối phó đâu!”

“Trùng hợp ghê, ta cũng vậy.”

Ninh Vi vỗ vai gã, một luồng linh khí trong trẻo lạnh lẽo rót vào bả vai, Phạm Dục lập tức bị đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích.

“Tiểu Dục Dục phí tâm, chính đạo sẽ ghi công ngươi.”

Phạm Dục: “…” Như thế cũng được à?

Ninh Vi xách kiếm đi rồi, Phạm Dục chỉ có thể nhìn chằm chằm Diệp Quan Tiêu và Yến Nghiêu.

Thân thể gã cứng đờ, vội vàng hỏi:

“Chuyện nguy hiểm như vậy, hai người các ngươi không tỏ vẻ gì à?”

Yến Nghiêu dứt khoát rút kiếm, lách qua người gã, ung dung rời đi.

Diệp Quan Tiêu nhướng mày, cất bước theo sau.

Phạm Dục: “…”

Đấy là tỏ vẻ ư?

Đây chính là Ma cung đó, ba tên tu sĩ chính đạo các ngươi có tự do quá không thế?!

……..

Trong điện.

Sắc mặt Trạc Uyên càng tệ hơn so với lúc vừa từ Tiên môn quay về.

Mấy trưởng lão Ma tộc bọn họ đang túm tụm một chỗ, cùng Đoàn Khung Dạ thương lượng đại nghiệp phản công Nhân tộc.

Một đám người trên mặt lộ ra nụ cười tà ác, thường xuyên phát ra tiếng cười khặc khặc khặc xảo trá.

Trạc Uyên không thích chiến tranh, nhưng cũng không phải không thể đánh, trước kia y còn vì thế mà tìm kiếm tung tích của Văn Lan.

Tộc nhân vui vẻ là được.

Chỉ cần có thể giúp Ma giới thịnh vượng lên, tất cả mọi chuyện y làm đều là đáng giá.

Nhưng y ghét bỏ Đoàn Khung Dạ từ tận đáy lòng, thực sự không ưa nổi tên này. Thái độ duy nhất y bày ra chỉ là gật đầu hoặc lắc đầu, chứng minh y đang nghe.

Thị vệ trưởng tới báo:

“Bẩm tôn thượng, Ninh đại nhân tới!”

Thị vệ trưởng ma tu này cũng là người biết việc, bị Phạm Dục vẫy lui bèn hỏa tốc đi vào bẩm báo.

“Ninh đại nhân là người phương nào?”

Có trưởng lão hỏi.

Trạc Uyên: “…”

Dòng họ Ninh này đối với tu sĩ xuất thân Vân Thần Tông mà nói vẫn là quá nhạy cảm.

Đoàn Khung Dạ lập tức chú ý, cũng ngẩng lên nhìn về phía Trạc Uyên.

Trạc Uyên đỡ trán, đau đầu tặc lưỡi một tiếng.

Lúc không có người hợp tác thì không thấy ai tới, bây giờ tất cả đều đổ xô tới Ma cung, vấn đề là cả hai bên đều không dễ chọc. Ai tới nói cho y biết nên làm gì bây giờ?

Trạc Uyên nghĩ cách kéo dài thời gian:

“Để nàng ta chờ ở thiên điện một hồi, lát nữa ta đi gặp nàng.”

“Tôn thượng, Ninh đại nhân là ai?”

Đoàn Khung Dạ cũng không buông tha cho y, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trạc Uyên, hơi mỉm cười.

Trạc Uyên tuyệt tình đáp lại:

“Không liên quan đến ngươi.”

Đoàn Khung Dạ khăng khăng muốn gặp:

“Sao lại không liên quan chứ, nếu là khách quý của tôn thượng, về sau chính là người một nhà, nên làm quen một chút.”

“Đừng để Ninh đại nhân chờ lâu ở thiên điện, gọi nàng tới cùng chúng ta tâm sự đi?”

Vẻ cạn lời trong mắt Trạc Uyên sắp tràn cả ra ngoài.

Huynh đệ ạ, ngươi mới vượt ngục ra ngoài sao mà tích cực thế?

Tâm sự cái con khỉ ấy, chờ nàng tới đây lập tức xông lên chém bay đầu ngươi đó.

Nhưng y chưa kịp trả lời Đoàn Khung Dạ thì một giọng nữ trầm bổng đã truyền vào từ ngoài điện.

“Sao tôn thượng lại bảo ta chờ ở thiên điện, ta không xứng lộ diện gặp người đến thế à?”