Hắc Nguyệt Quang Thiếu Đạo Đức Của Tu Chân Giới

Chương 101: Mạnh thế này ai chơi?



Trạc Uyên, thật sự oan uổng.

….

Ban đầu, y đang làm khách ở Tiên môn rất yên lành, sau khi Đoàn Khung Dạ vượt ngục, ánh mắt của đám tu sĩ chính đạo kia nhìn y lập tức thay đổi, đồng thời bày ra dáng vẻ thấy chết không sờn.

Trạc Uyên cạn lời, Trạc Uyên có lời muốn nói, lầu Trạc Uyên ngồi bị sập.

Công kích của ma tu không gây ra thương tích gì cho y, nhưng đám tu sĩ chính đạo nghi ngờ y lại bị trọng thương, ngã như rạ, ngất xỉu hay thương vong đều đổ xuống bên chân y.

Ngay sau đó, Yến Bình Minh, Giang Tranh Lưu và Tô Phiến Ngọc nhận ra động tĩnh, dồn dập đuổi tới đó.

Đầu óc Trạc Uyên xoay chuyển thật nhanh.

Ma tu vượt ngục, lầu các hư hại, nhân chứng ngã đầy đất, cùng với y đang chẳng hiểu mô tê gì.

Thế này còn không xong đời à?

Sau một loạt động tác của Đoàn Khung Dạ, trên đầu Trạc Uyên bị ụp một cái nồi to, há miệng mắc quai.

Đương nhiên, thân là ma tôn như y, dù có há miệng nói gì cũng không ai tin.

Trạc Uyên kịp thời rút khỏi Tiên Môn, ở lâu một giây cũng rất dễ bị tu sĩ chính đạo đuổi giết, nhưng nỗi buồn khổ và oán giận trong lòng y thì ai thấu?

Mọe nó chứ, y vất vả lắm mới tới Tiên Môn quan hệ hữu nghị một lần.

Đây chính là đời ma bi thảm của tôn thượng đại nhân.



Ma cung. Bên ngoài có người tới báo Đoàn Khung Dạ cầu kiến.

Lúc bấy giờ, Trạc Uyên vừa mới đập vỡ một chiếc bình hoa cỡ lớn, khi nghe rõ là Đoàn Khung Dạ tới, y không kinh ngạc về danh tính của người vừa đến, chỉ thấy tiếc cái bình hoa.

Đậu móa, đập vỡ sớm mấy giây, hẳn là nện lên đầu con hàng kia mới phải.

Bên ngoài, trưởng lão và đám thị vệ nghe thấy bên trong không truyền ra tiếng động gì, lặng lẽ rón rén mò vào trong liếc trộm một cái.

“Tuyên hắn tiến vào.”

Trên mặt Trạc Uyên còn chưa tan cơn giận, vừa sửa sang lại y phục vừa hùng hổ bước ra ngoài điện.

Y quen biết với Diệp Quan Tiêu và Ninh Vân Phồn, đương nhiên cũng quen cả Đoàn Khung Dạ, nhưng quan hệ giữa hai người không thân thiết đến thế, hiện tại thậm chí còn kết một mối thù nho nhỏ.

Đoàn Khung Dạ phải không?

Chém ngươi thành tám khúc xem ngươi có còn “khung” nữa hay không.

“Là ta già rồi nên nghe lầm à? Đoàn Khung Dạ không phải tên ma tu của Vân Thần Tông kia à? Chủ thượng thả hắn ra rồi ư?”

Các trưởng lão tụ tập một chỗ bàn tán.

“Thế vì sao chủ thượng vừa về đã bắt đầu đập đồ, chẳng lẽ là để chúc mừng ma giới lại giành được một viên đại tướng?”

“Dù thế nào thì công cuộc phản công của ma tộc chúng ta cũng có hi vọng rồi, phải vậy mới đúng, chiến chiến chiến, chiến thật đã!”

“Giết xuyên bọn chúng! Khặc khặc khặc khặc khặc…”

Đây là tầng lớp người cao tuổi nhiệt huyết của ma tộc: tóc bạc, da mồi, loãng xương, đúng là tuổi nỗ lực phấn đấu.

Phạm Dục khó lắm mới nhịn được cười nhìn mấy vị trưởng lão tự bàn tán tự cao hứng với nhau, đột nhiên bị phó tướng bên cạnh kéo một cái.

Phó tướng tò mò hỏi:

“Rốt cuộc chủ thượng đã làm gì ở Nhân giới? Ma tộc chúng ta sắp quật khởi thật à?”

Tiểu Dục Dục: Ta nói thực ra ngài ấy chỉ đi chơi, ngươi có tin không?

Chuyện đứng đắn duy nhất mà ma tôn đại nhân đã làm trong lần ra ngoài này chính là bàn chuyện một đêm với vị Ninh đại nhân kia. Toàn bộ thời gian còn lại, tôn thượng nhà bọn họ chỉ đi tuần Thánh Tông và Tiên Môn như một lão cán bộ về hưu.

Kẻ thù truyền kiếp nhưng vô cùng thong dong thoải mái.

Trạc Uyên không có thời gian rảnh để ý thuộc hạ đang bàn tán cái gì, trong mắt y bây giờ chỉ có Đoàn Khung Dạ, rất muốn biết con hàng này tìm tới tận cửa là định làm gì.

Đoàn Khung Dạ tới thật nhanh, bình tĩnh bước qua cầu đá, trong tay còn ôm Đoàn Tố Dư. Chẳng mấy chốc hắn đã đi đến trước mặt Trạc Uyên, dừng lại cách đó không xa, hơi gật đầu tỏ vẻ chào hỏi:

“Tôn thượng, lâu rồi không gặp.”

Trạc Uyên lù lù bất động, đi thẳng vào chủ đề chính:

“Ở Tiên Môn, ngươi cố ý hủy hoại tòa lầu kia đúng không?”

“Sao tôn thượng lại nghĩ thế?”

Đoàn Khung Dạ cười khẽ, khóe miệng hơi cong lên.

Chọn nơi Ma tôn đang ở để gây ra động tĩnh mới tiện bề kéo y xuống nước. Ma giới là nơi tốt nhất để Đoàn Khung Dạ đầu quân lúc này.

Hư ảnh ma đao đột nhiên bổ về phía Đoàn Khung Dạ, uy áp mãnh liệt khiến cho không khí cũng bị vặn vẹo.

Đoàn Khung Dạ hơi thu lại nụ cười, một tay nâng Đoàn Tố Dư đang hôn mê, nghiêng người giơ tay phất nhẹ một cái.

Hư ảnh ma đao kia bị cắn nuốt gần như hết sạch chỉ trong khoảnh khắc, hoàn toàn hóa thành chất dinh dưỡng của Đoàn Khung Dạ.

Con hàng này mạnh thế, chơi sao lại?

Trạc Uyên có một tia dao động: “…”

“Tôn thượng, không có gì đáng để do dự cả.”

Đoàn Khung Dạ để ý thấy hết phản ứng rất nhỏ của y, cười nói:

“Ta giúp ngươi hoàn thành nghiệp lớn của Ma tộc, Ma tộc thay ta hủy diệt toàn bộ Tiên môn, chuyện này rất công bằng.”

Trạc Uyên nhíu mày:

“Kẻ có thể ra tay tàn nhẫn với chính muội muội ruột thịt, ngươi nghĩ Ma tộc dám dùng à?”

“Ta có thương lượng với ngươi đâu, tôn thượng?”

Đoàn Khung Dạ nói một câu đầy ẩn ý, sau đó tiện tay hút một trưởng lão Ma tộc tới, bóp cổ xách lên.

Trưởng lão kia còn chưa kịp kêu lên sợ hãi, đã bị hắn cắn nuốt hoàn toàn, chỉ để lại một luồng sương đen tan theo gió.

Trạc Uyên: “?!”

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều cực kì chấn động, người anh em, không ngờ ngươi lại có bản lĩnh như thế...

…….

Vân Thần Tông.

Các đệ tử kiếm tu không rõ chân tướng ngơ ngác nhìn Ninh Vi đang sánh vai với Phong Thanh Ngưng, một luồng tư tưởng mãnh liệt đánh sâu vào, ý đồ xâm chiếm đầu óc của bọn họ.

Phong Thanh Ngưng bọn họ đã nghe danh, nhưng vị sư tỷ bên cạnh bà ta kia không phải đệ tử thân truyền của chưởng môn à?

Sư tỷ, ngươi là kiếm tiên đi?

Vỏ bọc ngụy trang của Ninh Vi rớt rồi lại rớt, rớt đến bây giờ không còn vỏ bọc gì nữa, bản thân nàng lại cực kỳ thản nhiên dùng diện mạo đầy khiếm khuyết đối diện với người khác, tùy tiện ngồi bệt xuống Kiếm Thiên Nhai, nói rõ thân phận của chính mình.

Dù sao đi đến đâu rớt đến đấy, không sao cả.

“Sư tỷ, chúng ta có cần thông báo cho chưởng môn sư bá không?”

Sở Anh hỏi.

Bọn họ trở về hấp tấp, chưa liên lạc với Ninh Vân Phồn. Hiển nhiên, lúc này Ninh Vân Phồn còn chưa biết tông môn xảy ra biến cố.

Ninh Vi gật đầu, nhìn vết rạn trên tay mình và nói:

“Phiền chư vị trưởng lão bố trí chỗ nghỉ ngơi cho các đệ tử Vân Thần Tông, chỉnh đốn lại tông môn, trước khi chưởng môn trở về phải canh phòng nghiêm ngặt, ta đi xử lý mấy việc.”

Dứt lời, nàng rút kiếm đứng dậy, nhìn về một phía nào đó.

Tinh thể đã nứt ra rồi, không thể lãng phí thế được.

Ma tu các ngươi bật hack đúng không?

Thế thì ta cũng bật.

“Vi Vi, con muốn đi Ma giới à?”

Diệp Quan Tiêu dường như biết nàng muốn làm gì.

Nếu mà đi ma giới, nàng thực sự có chút thủ đoạn.

Ninh Vi lấy từ nhẫn trữ linh ra một miếng lệnh bài bằng cốt ngọc, đó là chứng minh thân phận mà Trạc Uyên cho nàng.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve miếng cốt ngọc kia, như có điều suy nghĩ:

“Nếu y thực sự đến đây một chuyện vì Đoàn Khung Dạ, giao dịch với ta chẳng phải là làm điều thừa ư?”

Tư duy vừa chính vừa tà của Ninh đại nhân, cuối cùng cũng trả lại sự trong sạch cho Trạc Uyên.

Trạc Uyên: Trời xanh có mắt!

Dịch Thù Mẫn hỏi:

“Nhưng nếu không phải ma tôn thì ai là người thả Đoàn Khung Dạ ra?”

Chắc không phải là chính hắn chạy ra ngoài chứ?

Người tốt nhà ai lại thừa dịp đại lão có mặt đông đủ để vượt ngục?

Về câu trả lời cho vấn đề này, Trần Thu Trì liên tưởng đến những gì trải qua mấy ngày nay ở Linh Sơn, có chút chần chừ.

Ninh Vi không nói gì, chỉ cầm theo cốt ngọc và Thập Châu Xuân, ngự kiếm bay về phía Ma giới.

“Vi Vi…”

Diệp Quan Tiêu vội vàng theo sau, Yến Nghiêu không nói một lời cũng đuổi theo.

Các đệ tử thân truyền khác cũng muốn đi, nhưng bị người cản lại.

Phong Thanh Ngưng bình tĩnh nhìn đám tiểu bối:

“Không liên quan đến các ngươi thì đừng đi thêm phiền, tất cả đều đi rồi Vân Thần Tông phải làm sao?”

“… Vâng.”



Trạc Uyên, Ninh đại nhân nhà ngươi tới rồi nè~