Hà Tân Hú Hỉ

Chương 12



Trước bảng cáo thị, dân chúng vây kín chật như nêm, tiếng hô "Thỏ khôn ch//ết, chó săn bị nấu*" vang vọng khắp kinh thành.

Không lâu sau, bí mật về hành cung ở ngoại ô của hoàng đế cũng bị phanh phui. Mỗi tháng, vô số vàng bạc châu báu được đưa đến nơi này để phục vụ việc luyện đan. Sự thật ấy phá tan chút hy vọng cuối cùng của dân chúng dành cho hoàng đế.

Tại tửu lâu, người kể chuyện cầm mộc bản, hăng say thuật lại:

"Thượng thư vơ vét của cải, thực chất là để cung cấp cho hoàng đế luyện đan. Các đại thần trong triều bao che lẫn nhau, thực ra đều do hoàng đế ngầm cho phép. Trung thần bị vùi dập, gian thần hoành hành, chẳng qua là vì hoàng đế đã suy//đồi đức hạnh..."

Những năm qua, dù không có chiến tranh, nhưng thuế má của dân chúng ngày một nặng nề. Có những nhà cả năm làm lụng vất vả mà lúa gạo thu được còn không đủ để đóng thuế.

Chính sách t//àn b//ạo còn đáng sợ hơn hổ dữ.

Ngày mà cái triều đại phồn vinh giả tạo này sụp đổ cũng đã đến...

Dân chúng tấn//công hoàng thành, cư//ớp sạch tài sản của quan lại. Những người từng bị quan phủ chèn ép nay có oán báo oán, có th//ù báo th//ù. Nghe nói, phu thuê Thái úy đã bị đám dân đen dùng đá n//ém đến ch//ết, đến lúc hấp hối vẫn còn chửi//rủa dân chúng là "tiện dân"...

Giữa lúc hỗn loạn, Tôn thị vệ nhân cơ hội quay về phủ, mở toang kho báu trong phủ Thượng thư, rồi lớn tiếng hô to với dân chúng:

"Mấy năm qua, đại nhân nhà ta vơ vét vô số tài sản, nhưng chưa từng tiêu xài cho bản thân! Trừ phần cung cấp cho hoàng đế luyện đan, số còn lại đều ở đây! Đại nhân nói rồi, người chẳng còn sống được bao lâu nữa, số vàng bạc này, tất cả đều tặng cho dân nghèo trong thành!"

*Thỏ khôn ch//ết, chó săn bị n//ấu : Nghĩa bóng là khi mất đi giá trị lợi dụng, người từng được trọng dụng sẽ bị vứt bỏ

 

29 Cửa lao bị phá vỡ, đến khi cấm vệ quân đuổi đến, chúng ta đã rời khỏi thành.

DPT

Tiểu Tam kích động không thôi, thao thao bất tuyệt.

"Ngươi cứ nói Hắc Tử ngốc nghếch, ta đã bảo rồi, Hắc Tử đâu có ngu."

"Nếu không có Hắc Tử kiếm được bức thư tay của Thừa tướng, ngươi muốn ra ngoài còn khó lắm đấy!"

Tôn thị vệ cũng gật đầu đồng tình.

"Lúc si//ết cổ lão già đó, ta còn không dám nghĩ, nếu không lấy được bức thư kia, ngài sẽ c.h.ế.t thê thảm đến mức nào."

"Ta có làm gì đâu, thư là do Tôn đại ca viết, ta chỉ tìm người chép lại một bản mà thôi, hehe."

Xe ngựa xóc nảy, Hà Hú lười biếng tựa vào đệm, nghe bọn họ nói chuyện, vẫn giữ dáng vẻ ung dung như thường.

Chẳng có chút gì giống như vừa từ quỷ môn quan trở về, cứ như thể hắn chỉ vừa trải qua một buổi sáng bình thường, duỗi người tỉnh dậy trong phủ vậy…

Ta cúi đầu cười khẽ, tốt quá, đại nhân vẫn là đại nhân.

30 Đêm xuống.

Hà Hú uống ba chén trà, người lảo đảo kéo ta về phía giường, vừa đi vừa lẩm bẩm.

"Sao ta lại chóng mặt thế này… Đi, lên giường ngươi xoa bóp cho ta chút nào…"

Thấy hắn không đứng đắn, ta đá hắn lăn sang một bên, rồi lấy dây trói chặt cổ áo, eo lưng, thậm chí còn thắt cả một nút ch//ết ở đũng quần, kiên quyết nói:

"Đại nhân, ta không lên ta không lên, có ch//ết ta cũng không bò lên giường này đâu…"

Hà Hú giả vờ không nghe thấy, ôm eo ta kéo về phía giường.

"Hắc Tử, ta không chê ngươi đâu, thật sự không chê mà, đi nào, chúng ta lên giường nói chuyện từ từ…"

Ta bỗng nhớ lại lúc mới vào phủ, quản gia từng nói sẽ cho ta một ngày trở về quê nhà thật vinh quang, ngay lập tức ta túm chặt cổ áo Hà Hú.

"Ngài đem hết bạc cho dân rồi, vậy chẳng phải ngài chẳng còn gì nữa sao?"

Hà Hú ấm ức gật đầu, rồi ghé sát mặt hôn ta một cái.

"Hắc Tử, sau này ngươi sẽ nuôi ta chứ? Dù sao thì ngươi cũng khỏe như vậy mà…"

Lòng ta quặn lại, chẳng còn sức để vùng vẫy nữa, người mềm nhũn ngã xuống, vừa vặn bị Hà Hú ôm lấy.

"Sao số ta khổ thế này… Gặp toàn nam nhân ăn bám…"

Hà Hú cười cười, bế bổng ta lên giường, vừa đi vừa nghêu ngao một khúc hát trêu ghẹo.

"Chưa thử sao biết là mềm hay cứng chứ…"

31

Ba tháng sau, chúng ta đến được nước láng giềng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Xe ngựa dừng trước cổng một phủ đệ nguy nga lộng lẫy.

Hà Hú vừa xuống xe, quản gia dẫn theo mấy chục gia đinh đồng loạt cúi đầu gọi "Lão gia", rồi lại chỉnh tề hô ta là "Phu nhân".

Hà Hú chỉ ừ một tiếng, vênh váo bước vào phủ. Con chim Hải Đông Thanh mà hắn nuôi từ trên cao lao xuống, đáp gọn trên mu bàn tay hắn…

Tiểu Tam thấy ta há hốc miệng còn lớn hơn nắm đ.ấ.m thì hạ giọng bảo:

"Ngài ấy tham ô hơn chục năm nay, trong kho riêng của phủ cũng chỉ còn chút lẻ tẻ, tất cả chỉ là thủ thuật che mắt thiên hạ thôi, bụng dạ  ngài ấy thâm sâu lắm."

Tôn thị vệ khoanh tay, gật gù:

"Ừm, vốn dĩ mấy thứ này đều là để lại cho bọn ta, giờ hay rồi, cuối cùng vẫn về tay ngài ấy.’

"Đây chính là số mệnh của bọn ta, đời này chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho ngài ấy."

Ta cũng gật đầu theo:

"Ta cũng vậy…"

Ban ngày làm phu nhân, ban đêm làm trâu làm ngựa…

 

PHIÊN NGOẠI

Rất, rất lâu sau đó, ta mới biết.

Hà Hú ban đầu vốn không có ý định tự cứu mình. Hắn chịu đựng sống sót suốt bao năm qua, chẳng qua chỉ nhờ ý niệm báo th//ù mà thôi.

Kế hoạch ban đầu của bọn họ là vào ngày Hà Hú bị ch//ém đầu, sẽ công khai minh oan cho nhà họ Lục, tiết lộ thân phận thật của hắn, làm kinh thành chấn động. Sau đó, hắn sẽ hiên ngang chịu ch//ết, đi đoàn tụ với cha mẹ mình.

Chính sự xuất hiện bất ngờ của ta đã phá vỡ kế hoạch ấy, đồng thời cũng khiến hắn có thêm động lực để sống tiếp.

 

.

Ta nhìn kho bạc chứa đầy thỏi vàng mà trố mắt, túm lấy vạt áo Hà Hú.

"Sao chàng lại để lại nhiều bạc cho Tiểu Tam và đại ca Tôn thế?"

Hà Hú chỉ vào Tiểu Tam đang ngủ ngon lành trên cành cây ngoài kia, nói:

"Năm đó, chính người làm vườn trong phủ đã cứu ta. Vì cứu ta, ông ấy đã gi//ết đứa con trai út của mình.

"Tiểu Tam chính là con trai lớn của ông ấy. Khi ấy, Tiểu Tam đang luyện võ trong quân doanh. Trước lúc ch//ết, phụ thấn hắn gọi hắn về, giao ta cho hắn.”

"Lần đầu tiên gặp ta, Tiểu Tam nói: 'Đệ đệ ta đã ch//ết vì ngươi, vậy từ nay ngươi chính là đệ đệ ta.”

"Còn Tôn Nhị, hắn là do mẫu thân ta cứu về, từ nhỏ đã lớn lên cùng ta. Năm đó, chính tộc Côn Lôn đã liên kết với tể tướng h//ại ch//ết phụ thân ta.”

"Sau khi trở thành Thượng thư, ta từng dẫn Tôn Nhị đi tiêu di//ệt bộ lạc Côn Lôn, biến toàn bộ bọn chúng thành nô lệ. Lúc rời Côn Lôn, suýt nữa ta đã bị một gã người da đen gi//ết ch//ết, nhưng Tôn Nhị đã đỡ thay ta một nh//át kiếm."

Ta đỏ mắt, đưa tay vuốt nhẹ mặt Hà Hú:

"Những năm qua, chàng cũng không dễ dàng gì."

Hà Hú cười cợt nhả, lại bắt đầu ngân nga khúc hát.

"Xót ta à? Vậy chúng ta lên giường nói chuyện?"

.

Nhiều năm sau, ta và Hà Hú có một đứa con.

Đứa trẻ hỏi Hà Hú:

"Phụ thân, năm đó bên cạnh phụ thân có biết bao cô nương xinh đẹp, sao lại chỉ yêu một mình mẫu thân con?"

Hà Hú lười biếng nằm phơi nắng, nhắm mắt nói:

"Không ai quy định rằng một bông hoa nhất định phải là hướng dương hay hoa hồng.”

"Nếu con từng trải qua nỗi tuyệt vọng tột cùng, chứng kiến t//ội á///c tà//n nhẫn nhất, con sẽ hiểu được khi nhìn thấy ánh sáng, lòng tốt và tâm hồn đẹp nhất thì sẽ rung động đến nhường nào.”

"Tân Hỉ không phải là người đẹp nhất, nhưng nàng ấy khiến ta biết rằng, trên thế gian lạnh lẽo này vẫn có người sống bằng cả trái tim mình."