Hà Tân Hú Hỉ

Chương 11



"Bệ hạ biết không thể giữ ngài ấy lại nữa liền nhân cơ hội sung toàn bộ tài sản riêng của ngài ấy vào quốc khố, gi//ết ngài ấy còn có thể dẹp cơn gi//ận của dân chúng, một mũi tên trúng ba đích."

Ta đau lòng đến nghẹn thở: "Vậy… ngài ấy không còn cách nào khác sao?"

"Có chứ."

"Cách gì?"

"Cư//ớp pháp trường."

27 Ngày hành hình Hà Hú được ấn định sau mười lăm ngày nữa.

Tiểu Tam và Tôn đại ca bận rộn chuẩn bị cư//ớp pháp trường, còn ta thì lẻn vào một căn tư trạch trong đêm.

Trong viện sâu ba gian, đèn đuốc sáng trưng.

Bên trong phòng, một nam một nữ đang quấn lấy nhau, tiếng rên//rỉ dâ//m đ//ãng vang lên không dứt.

Đúng lúc hai người đang cao trào, ta lặng lẽ đứng ngay đầu giường.

Thu Hồng vừa mở mắt liền nhìn thấy ta, sắc mặt lập tức trắng bệch.

"Tân Hỉ?"

Sợ Thôi Xán sẽ vùng vẫy gây phiền phức, ta vung tay đ//ấm hắn ngất xỉu.

Mặc cho Thu Hồng gào khóc giãy dụa, ta dùng dây da bò trói chặt hai kẻ trần//trụi vào nhau.

Có lẽ ông trời cũng thương xót ta, bất chợt mưa trút xuống.

Mưa nặng hạt rơi tí tách trên phiến đá xanh, át đi mọi động tĩnh trong phòng, khiến đám nha hoàn ngoài viện không hay biết gì.

Ta hắt nước lạnh vào mặt Thôi Xán, hắn ngơ ngác trong chốc lát rồi lập tức chửi um xùm lên.

"Tân Hỉ ch//ết ti//ệt, ngươi làm cái gì vậy, mau cởi trói cho ta!

"Ngày mai lão tử sẽ vào Hình Bộ làm chủ bạ, ngươi còn không mau quỳ xuống xin lỗi ta!”

"Chỉ cần ngươi chịu nhận sai, lão tử có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu lão tử vui vẻ, còn có thể để chủ cũ của ngươi ch//ết thoải mái một chút!"

Nhìn gương mặt hung//tợn của hắn, lòng ta chẳng gợn lên dù chỉ một tia d.a.o động.

"Lúc trước, ta đã nghĩ ngươi tốt đến thế nào... Vì ngươi, ta đi suốt hai tháng trời để đến kinh thành, trên đường sốt cao cũng không dám nghỉ, chỉ dám dùng tuyết để hạ nhiệt rồi lại tiếp tục đi.”

"Nửa tháng trước khi vào thành, lương thực cạn kiệt, ta chỉ có thể nhai lá cây, uống nước tuyết. Đau bụng đến mất ngủ cả đêm.”

"Nhưng ta chưa từng lùi bước, bởi vì ta nghĩ chỉ cần đến được kinh thành, kiếm được bạc, chúng ta sẽ có thể sống yên ổn cả đời. Nhưng đây là cách ngươi đối xử với ta sao?"

"Thôi Xán, ngươi đối với ta thế nào ta cũng chịu. Là do ta mắt trệt dưới mương nên phải trả giá. Nhưng dựa vào đâu ngươi lại h//ại đại nhân?"

"Bút tích kia là ngươi viết! Người khác không biết, nhưng ta biết. Ngươi từ nhỏ đã giỏi bắt chước chữ trên cáo thị!"

Thôi Xán hừ lạnh, lười biếng phản bác.

"Vậy thì sao? Tân Hỉ, ta đã từng cho hắn cơ hội. Nếu hắn chịu giúp ta, ta tất nhiên sẽ báo đáp hắn.”

"Nhưng hắn không những không giúp, còn đ//ánh ta bốn mươi trượng. Đây là hắn tự chuốc lấy!"

Ta giáng một cái t//át trời giáng vào mặt Thôi Xán, khiến hắn choáng váng hai mắt.

"Không giúp ngươi? Ngươi còn mặt mũi nói hắn không giúp ngươi?"

"Không có đại nhân, các ngươi đã ch//ết đói từ lâu! Chính đại nhân đã đưa bạc để ta mua bột mì cho ngươi sống sót.”

"Vào kinh không tìm được phòng trọ, ta nghe biết hết rồi, chính đại nhân bảo Tôn thị vệ tìm nhà và trả tiền giúp ngươi!"

"Ngươi đọc sách nửa đời mà còn không qua nổi Đồng thí, chính ngươi mượn tay ta đưa thư cho đại nhân, hắn mới phá lệ cho ngươi có tên trong danh sách dự thi! Ngươi có còn lương tâm không vậy?"

Thôi Xán bị chọc giận, điê//n cuồng giãy giụa.

"Đó chẳng phải là điều hắn ta nên làm sao? Hắn ngủ với ngươi, cho ta chút bồi thường thì có gì sai?"

Ta hít sâu một hơi, vung nắm đ//ấm đ.ấ.m liên tục vào mặt Thôi Xán.

Thôi Xán là một tên mọt sách, đất nhà hắn đều do ta cày, hắn chẳng có tí sức lực nào.

Bây giờ bị// ta đá///nh đến mức mũi mắt đều chảy máu, cả người choáng váng, vậy mà vẫn còn chửi.

"Tân Hỉ, ngươi... ngày mai ta sẽ gi//ết ngươi, không ai... có thể cứu nổi ngươi đâu, ta sắp làm quan rồi..."

Ta lạnh lùng cười, rút cây trâm cài trên đầu ra, từng nhát từng nhát đ//âm mạnh vào cột sống của Thôi Xán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn đa//u chỗ nào, ta đ//âm vào chỗ đó.

Tay ta khỏe, mỗi nhát đều cắm sâu đến tận cùng.

M//áu từ người Thôi Xán chảy xuống, thấm vào người Thu Hồng, khiến nàng ta sợ đến phát đ//iên, trợn//tròn mắt gào//thét.

Nàng ta muốn gọi nha hoàn, nhưng trời mưa lớn quá, nha hoàn không nghe thấy.

Ta đã nói rồi, ngay cả ông trời cũng đang giúp ta.

"Hắn đáng ch//ết... hắn tham ô biết bao nhiêu tiền, hắn đáng ch//ết..."

Cơn giận của ta đã vơi bớt. Ta cầm lấy một xấp giấy trên bàn, đặt lên giường, rồi đưa cho Thôi Xán một cây bút.

"Thôi đại ca, hãy chép lại bức thư này theo nét chữ trong tấu chương đi."

"Ta không chép... ch//ết ta cũng không chép..."

Thôi Xán chỉ liếc qua thư đã lập tức tái mặt vì sợ hãi.

Ta mỉm cười, đặt đầu//trâm vào sau gáy hắn, ghé sát tai hắn thì thầm.

"Thôi đại ca, huynh đoán xem, ta dùng bao nhiêu lực thì có thể đ//âm xuyên qua?"

Cơ thể Thôi Xán run bần bật, cuối cùng cũng chịu khuất phục.

"Tân Hỉ, ta chép... nếu ta chép, muội sẽ tha cho ta chứ?"

"Thôi đại ca, huynh chép rồi, coi như giúp ta một việc, mà ta cũng sẽ có nhược điểm của huynh trong tay. Sau này, chúng ta chính là châu chấu trên cùng một sợi dây."

DPT

Thôi Xán không do dự nữa, run rẩy cầm bút lên bắt đầu chép.

Chẳng bao lâu sau, thư đã viết xong.

Ta giơ tờ giấy lên, hơ trước ánh lửa rồi đối chiếu với tấu chương.

Tiểu Tam nói quả không sai, đám thư sinh này đúng là có học thức.

Cây trâm//xuyên qua sau gáy Thôi Xán, đ//âm ra từ miệng hắn, xuyên thủng lưỡi...

Giọng ta vang vọng trong căn phòng, như một hồn ma đòi//mạng:

"Người đáng ch//ết không phải là đại nhân, mà là các ngươi."

Thu Hồng hoảng loạn đến phát đ//iên, ra sức giãy giụa muốn đẩy Thôi Xán ra.

Lúc trước còn gọi hắn là bảo bối tâm can, bây giờ lại muốn bỏ rơi hắn ngay lập tức.

Nữ nhân đúng là dễ thay đổi.

"Tân Hỉ... đều là lỗi của hắn! Hắn trông mong muội ch//ết để đi hỏi Thượng thư xin bạc, tiện thể kiếm một chức quan...

"Muội còn nhớ không, hồi nhỏ, tẩu tử đối xử với muội không tệ mà..."

"Tân Hỉ, tha cho ta đi, ta sẽ không nói gì đâu, ta sẽ lập tức về quê trong đêm nay..."

Ta cẩn thận gấp bức h//uyết thư lại, như thể đang bảo vệ một báu vật, rồi nhét vào trong n.g.ự.c áo. Ngón tay lạnh lẽo bóp//chặt cổ Thu Hồng.

"Trước đây ta ngốc, ta biết cả rồi, các ngươi đều coi ta là kẻ ngốc. Các ngươi đối tốt với ta là vì thấy ta có thể làm việc kiếm tiền cho các ngươi.”

"Đó không gọi là tốt với ta, chỉ có đại nhân mới thật sự tốt với ta. Đại nhân từng nói, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Ngươi đã nhìn thấy rồi, vậy thì phải ch//ết."

Thu Hồng trợn//tròn mắt, tràn đầy tuyệt vọng.

"Nhưng vừa nãy ngươi nói sẽ tha cho bọn ta mà..."

"Ta lừa//các ngươi đấy, các ngươi thực sự tin sao?"

Thu Hồng mở to mắt, tắt thở. Ta lau nước mắt rồi bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài mưa xối xả, như thể ông trời cũng đang khóc thay ta.

28 Sáng sớm hôm sau, sau trận mưa lớn, trên bảng cáo thị dán một tờ giấy tố cáo vụ án oan của nhà họ Lục.

Tối hôm qua, đương kim thừa tướng đã treo cổ tự s//át trong nhà.

Bức thư tuyệt mệnh nói rằng, suốt bao năm qua bị vụ án//oan nhà họ Lục giày vò, ông ta đêm nào cũng thao thức, luôn cảm thấy oan hồn đến đòi//mạng.

Nay tuổi già sức yếu, ông ta quyết định công khai sự thật về cái ch//ết thảm//khốc năm đó của nhà họ Lục, còn ghi lại danh sách những quan viên triều đình từng tham gia vào chuyện này. Cái tên đầu tiên chính là đương kim hoàng đế.