Gả Ngọc Lang

Chương 3: Thư hòa ly



“Tóm lại là làm người... Trước hết thân thể phải đoan chính, khăn mũ mão, y phục, giày tất... Đều phải giữ gìn cẩn thận, thường xuyên sạch sẽ, thường xuyên sạch sẽ...

Thẩm Xuân ôm quyển sách ngồi bên giường, mặt mày nhăn nhó, nghiến răng nghiến lợi đọc thuộc.

Mẫu thân trưởng công chúa của nàng không đến mức cố tình làm khó nàng, trên quyển sách này cũng ghi chép một số quy củ cơ bản, chữ viết cũng không khó nhận biết, nàng nhận ra được khoảng sáu phần, phần còn lại vừa đoán vừa mò cũng có thể miễn cưỡng hiểu được.

Chỉ là nhận biết thì nhận biết nhưng để hiểu rõ thì hơi gượng ép, huống hồ Trưởng công chúa còn yêu cầu nàng phải học thuộc trong thời gian ngắn, khiến Thẩm Xuân hoàn toàn rối trí.

Rốt cuộc thì phải làm sao mới giấu được chuyện này không biết chữ đây!

Nàng ôm đầu lẩm bẩm: “Thường xuyên sạch sẽ gọn gàng, tiên nhân của ta thường dạy dỗ tử đệ rằng, rằng, rằng...”

“Tiên nhân của ta thường dạy dỗ tử đệ rằng: Nam tử có ba chỗ chặt, đó là đầu chặt, eo chặt, chân chặt, ba chỗ này phải được buộc chặt, không được buông lỏng, buông lỏng thì thân thể phóng túng, không đoan nghiêm, khiến người ta khinh bỉ.”

Giữa lúc nàng đang đọc thuộc rất trôi chảy, Tạ Ngọc vén rèm bước vào, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của nàng, thần sắc bình thản: “Đây là điều mà ấu đồng nhập môn phải học, không khó để học thuộc.”

Ánh mắt hắn dừng thẳng trên gương mặt của nàng: “Thừa Ân Bá phủ nói nàng có thể đọc hiểu văn tự, cũng tinh thông thi thư, chẳng lẽ lúc vỡ lòng nàng chưa từng học qua những thứ này?”

Thẩm Xuân ấp úng nói: “Thiếp, thiếp, hồi nhỏ thiếp đã học qua rồi, nhưng bây giờ quên gần hết rồi.”

“Cũng phải thôi.” Tạ Ngọc khẽ gật đầu, thế mà hắn không tiếp tục truy hỏi nữa.

Hắn đưa tay lướt qua giá bút rồi chọn một cây bút lông nhỏ phù hợp với nữ tử: “Mắt nhìn ngàn lần không bằng tay viết một lần, nếu đã không nhớ nổi, vậy thì chép một lượt là được.”

Bây giờ Thẩm Xuân còn đang dừng ở giai đoạn nhận biết mặt chữ, ngay cả cách cầm bút cũng chưa thuần thục, nàng vô cùng hoang mang, ánh mắt hoảng loạn nhìn Tạ Ngọc.

Tạ Ngọc đưa ngang cây bút, thản nhiên đặt xuống trước mặt nàng.

Nàng cắn răng nhận lấy bút từ lòng bàn tay của hắn, xiên vẹo viết một chữ “Đại” xuống, nhưng vì dùng lực không đúng nên khiến mực thấm nhòe thành một mảng.

Tạ Ngọc đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, mặc dù hắn không nói một lời nhưng khí thế lại áp đảo.

Thẩm Xuân không chịu nổi áp lực khổng lồ do việc nói dối mang lại nên nàng ném bút xuống, cúi đầu ủ rũ thú nhận: “Thiếp lừa người ta đấy, thực ra thiếp không biết chữ, ngay cả Tam tự kinh cũng vừa mới học thôi.”

Nàng vừa xấu hổ vừa hoảng loạn, xấu hổ vì bản thân một chữ bẻ đôi không biết mà lại còn bịa đặt nói dối, hoảng loạn vì nếu chuyện lừa hôn này bị phát hiện thì không biết kết cục ra sao: “Chàng sẽ đưa thiếp vào chùa à?”

Tạ Ngọc cúi đầu nhìn nàng hồi lâu, sắc mặt lạnh lùng.

Vừa rồi mẫu thân hỏi hắn sau này có muốn hòa ly với nàng không, thực ra hắn nghiêng về hướng không hòa ly hơn… Bởi vì chuyện này trái với lễ pháp. những chuyện Trưởng công chúa nói về nàng như bất hiếu bất kính, suy cho cùng chỉ là những lời nói vô căn cứ, chưa có chứng cứ xác thực thì không thể quy tội được.

Chỉ cần Thẩm Xuân không phạm phải lỗi nặng của thất xuất tam bất khứ, hắn cũng không muốn trở thành kẻ bất nghĩa ruồng rẫy thê tử, nhưng phẩm hạnh và tính tình của Thẩm Xuân vẫn cần phải xem xét thêm, cho nên hắn chưa vội khẳng định cái gì cả.

Thẩm Xuân xuất thân thôn dã, không hiểu quy củ của cao môn đại hộ, trong mắt hắn thì những chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn. Quy của của Tạ gia nghiêm ngặt, phép tắc rườm rà, nhưng cũng chính vì thế mà không cần tôn phụ phải vô cùng linh hoạt khéo léo, tất cả chỉ cần tuân theo khuôn phép là được, học thuộc lòng ba đến năm năm, chỉ cần nàng chịu dụng tâm thì cuối cùng cũng có thể học được, mà hắn cũng đủ kiên nhẫn để đợi thê tử hợp cách trở thành trợ thủ cho hắn.

Xưa nay hắn là người cao ngạo, có thể nhẫn nhịn khuyết điểm của thê tử nhưng điều đó không có nghĩa là Thừa Ân Bá phủ và Thẩm Xuân có thể lừa gạt hay đùa bỡn hắn.

Ngay cả công chúa Chiêu Hoa tôn quý như thế mà bây giờ cũng bị hắn quản thúc cấm túc ba tháng, thế mà Thẩm gia lại dám to gan như vậy.

Hôm đó Thẩm Xuân rơi xuống nước, hắn tiện tay vớt người lên, trước tiên Hoàng đế hỏi thăm tính tình của Thẩm Xuân ra sao, có biết đọc sách viết chữ hay không, rõ ràng là có ý muốn mai mối, giữa thanh thiên bạch nhật, Thẩm Xuân được Tạ Ngọc cứu lên trong tình trạng y phục không chỉnh tề, thanh danh đã bị hủy rồi, nếu Thẩm Xuân không gả cho Tạ Ngọc thì nàng chỉ có thể vào chùa làm ni cô, Thừa Ân Bá phủ cũng không còn cách nào khác nên chỉ đành bẩm báo trước mặt thánh thượng rằng Thẩm Xuân hiểu biết lễ nghĩa, thiên phú không kém gì Thẩm Tín Phương, chỉ cần có thời gian thì chắc chắn có thể học hành thành tài.

Quả nhiên Hoàng đế nghe xong thì long nhan rạng rỡ, lập tức ban hôn Thẩm Xuân gả cho Tạ Ngọc… Ngẫm lại cũng biết nếu hôm đó Thừa Ân Bá khai thật, dù Hoàng đế có muốn nể mặt Tạ gia đến đâu cũng không thể chỉ hôn một nữ tử một chữ bẻ đôi cũng không biết cho hắn.

Sau khi chỉ hôn, Tạ gia cứ như thế mà dựa theo tam thư lục lễ tiến hành hôn sự, Tạ Ngọc đích thân viết sính thư rồi nhờ bà mối đưa đến Thẩm gia, Thẩm Xuân cũng viết thư hồi đáp… Nét chữ thanh nhã, đối ngẫu chỉnh tề, rõ ràng cũng là tìm người để viết thay.

Tốt tốt tốt, giỏi lắm Thẩm gia, giỏi lắm Thẩm Xuân.

Nói ra thì ai dám tin, Tạ Ngọc được mệnh danh là ngọc lang đệ nhất Trường An lại bị lừa cưới một nữ tử không biết một chữ nào về nhà.

Tạ Ngọc không nói một lời, nhưng thần sắc thì lạnh thấu xương, thật sự hắn đã nổi giận rồi.

Trong phút chốc mà trong phòng vô cùng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió lùa qua rèm lụa kêu lên xào xạc, nghe mà lạnh sống lưng.

Thẩm Xuân tự biết mình làm chuyện trái lương tâm nên tim của nàng cứ đập thình thịch, nàng cúi thấp đầu chờ hắn xử trí.

Bất chợt có tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên, nữ quan bên cạnh Trưởng công chúa đứng ngoài cửa cung kính nói: “Tam lang quân, Trưởng công chúa cho gọi nương tử đến tiền đường đọc thuộc gia quy vừa rồi.”

Cuối cùng trái tim treo lơ lửng của Thẩm Xuân cũng hoàn toàn rơi xuống đáy vực.

Nàng đã nghe nói đến tính tình nghiêm khắc của trưởng công chúa không dưới một lần, nếu Tạ Ngọc đem chuyện nàng không biết chữ lại còn lừa hôn báo cho bà biết, e rằng vị công chúa này sẽ lập tức hưu nàng ngay tại chỗ, đây sẽ là nỗi nhục lớn đối với Thẩm gia, có khi nào họ sẽ trực tiếp trồng lồng heo nàng rồi dìm chết nàng không?

Tạ Ngọc lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái: “Ta sẽ đích thân kiểm tra, không phiền mẫu thân hao tâm tổn sức.”

Nữ quan bên ngoài hơi do dự nhưng cuối cùng cũng không dám nhiều lời, chỉ “dạ” một tiếng rồi lui xuống.

Thẩm Xuân không biết vì sao hắn lại giúp nàng giải vây, lúc này ngay cả thở mạnh mà nàng cũng không dám, hai tay của nàng nắm chặt lấy góc áo, len lén ngước mắt lên nhìn hắn.

Hồi lâu sau, cuối cùng Tạ Ngọc cũng mở miệng, giọng điệu nghiêm trọng giống hệt như đang thẩm vấn phạm nhân: “Chuyện tuyên bố với bên ngoài rằng nàng biết chữ là do nàng đề xuất, hay là ý của Thẩm gia?”

“Là cha nương của thiếp... Họ nói nha hoàn trong thành Trường An còn biết chữ, thiếp thân là trưởng nữ của Thẩm gia mà một chữ cũng không biết khiến người trong nhà mất mặt, sau đó Hoàng đế lão gia chỉ hôn thiếp cho chàng, họ vì muốn thiếp thuận lợi gả vào Tạ gia nên càng không dám để lộ chuyện này ra ngoài…” Thẩm Xuân lí nhí trả lời, sau đó nói thêm: “Nhưng thiếp cũng không đúng, thiếp cũng đã giúp họ lừa người ta…”

Chỉ hai ba câu nói của nàng mà đã nói ra toàn bộ sự việc, hai vai nàng chùng xuống: “Chàng định xử trí thế nào?”

Nghe nàng nói như thế, cuối cùng nét lạnh nhạt trên khuôn mặt của Tạ Ngọc cũng giảm bớt đôi phần, hàng mi dài của hắn hơi rủ xuống, hắn trầm ngâm cân nhắc hình phạt.

Trường Ân Bá phủ là kẻ chủ mưu, tất nhiên hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, còn Thẩm Xuân… Hiếm hoi lắm hắn mới cảm thấy hơi đau đầu.

Bất chợt Tạ Ngọc nhấc bút rồi nâng cổ tay lên, viết ra một bài văn vô cùng mẫu mực, cho dù Thẩm Xuân không biết chữ thì nàng vẫn có thể cảm nhận được nét bút của hắn như rồng bay phượng múa, từng chữ đều mang cốt cách hiên ngang.

Ngay lập tức Thẩm Xuân cảm thấy có chuyện chẳng lành: “Đây là… Cái gì thế?”

Tạ Ngọc chậm rãi hạ xuống nét bút cuối cùng rồi trầm tĩnh nói: “Thư hòa ly.”

Ngay lập tức sắc mặt của Thẩm Xuân tái nhợt, nàng không dám tin nhìn thẳng vào hắn.

Tạ Ngọc thoáng nhìn thấy nét hoảng loạn trong mắt nàng, nhưng sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh không đổi: “Ta còn chưa đề tên.”

Hắn thuận tay gấp thư hòa ly lại: “Vốn dĩ ta và nàng là do trời xui đất khiến mới thành hôn, nếu sau này thật sự không thể làm phu thê thì có thể đề tên vào thư hòa ly này, từ đó nam hôn nữ giá, không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

Vẻ mặt của hắn bình thản: “Đương nhiên, nếu nàng có điều gì bất mãn với ta thì cũng có thể đề tên vào thư hòa ly này rồi ra đi, đến lúc đó ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản nàng.”

Hắn lại nói: “Dù nàng và ta có hòa ly thì ta cũng sẽ tìm một nơi an ổn để nàng có thể cư ngụ, nếu nàng không tái giá, ta sẽ cấp cho nàng một phần bạc mỗi tháng, phụ trách chuyện sinh lão bệnh tử của nàng, còn nếu nàng tái giá thì ta cũng sẽ chuẩn bị cho nàng một khoản hồi môn, để nàng có chỗ dựa ở nhà phu quân.”

Là bên bị lừa hôn nhưng cách xử trí của Tạ Ngọc có thể nói là trời quang trăng sáng, chu toàn không chút sơ hở, đến mức không ai có thể bắt bẻ được gì… Nhưng thực tế thì bất kể hắn xử trí chuyện này như thế nào, những người khác cũng không có quyền phản kháng, vì từ đầu đến cuối quyền chủ động luôn nằm trong tay hắn.

Lãnh đam như thế, tỉnh táo như thế, cao cao tại thượng như thế, đây chính là Tạ Ngọc.

Thẩm Xuân không thể tìm ra lỗi nào trong lời hắn nói, huống hồ vốn dĩ ban đầu là nàng sai trước, nàng cúi đầu buồn bực đáp: “Thiếp biết rồi.”

Nhìn thấy nàng nhanh chóng đồng ý, Tạ Ngọc khẽ “ừ” một tiếng, sắc mặt cũng dịu lại đôi chút, hắn nhàn nhạt nói: “Chuyện hôm nay ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, trước mặt mẫu thân ta cũng sẽ che giấu giúp nàng, nàng cứ chuyên tâm học chữ là được. Chỉ là còn một chuyện này…”

Hắn hơi cúi người ngồi xuống: “Trước đây Thừa Ân Bá phủ nói với bên ngoài sau khi nàng đi lạc thì được một nhà tú tài ở huyện thành nhận nuôi, cho nên nàng có hiểu biết đôi chút về thi thư, nếu như nàng không biết chữ thì đương nhiên đoạn thân thế này cũng là bịa đặt rồi.”

Ánh mắt của hắn sáng rõ, nhìn thấu mọi chuyện: “Nếu đã như vậy thì trước khi được Thẩm gia tìm về, rốt cuộc nàng đã lớn lên ở đâu? Những năm qua nàng đã làm gì? Có thân phận gì? Đã trải qua những gì?”

Tạ Ngọc không có ý xâm phạm chuyện riêng tư của người khác, nhưng vì toàn bộ quá khứ của Thẩm Xuân đều do Thừa Ân Bá phủ dựng lên, cho nên Tạ Ngọc chẳng biết chút gì về người đầu gối tay ấp của mình, hắn tuyệt đối không thể để mối nguy cơ này tồn tại mãi được, ít nhất cũng phải biết được vài chuyện cơ bản.

Nói xong mấy câu này, hắn hơi nâng mắt chăm chú nhìn Thẩm Xuân.

Rất nhanh, lưng của Thẩm Xuân đã căng cứng như dây cung, hai tay siết chặt thành nắm đấm, hình như nàng vô cùng kháng cự đối với chuyện nhắc đến quá khứ của mình cho người khác biết.

Trước khi được Thẩm phủ tìm về, có chuyện gì mà nàng không thể kể với người ngoài hay sao?

Nàng hơi cứng nhắc quay đầu đi: “Thiếp, trước đây thiếp lớn lên ở trong thôn, làm những việc như giết lợn, trồng trọt, chẳng có gì đáng nói cả.”

Lời nói của nàng nghe thì có vẻ tự nhiên, nhưng động tác lại có phần cứng ngắc, chứng tỏ nàng không nói dối mà chỉ là chưa nói hết toàn bộ những chuyện đã trải qua.

Là Kinh Triệu Doãn nên đương nhiên Tạ Ngọc không dễ dàng bị mấy câu qua loa này của nàng đánh lừa, hắn nâng một tay lên chống cằm: “Sau đó thì sao? Chẳng lẽ nàng mới sinh ra đã biết giết lợn trồng trọt à? Trước khi nàng có thể làm việc thì nhà nào đã nuôi dưỡng nàng? Lúc đó nàng có tên họ là gì?”

Quả nhiên Thẩm Xuân không biết nói dối, rất lâu sau nàng mới nghẹn ngào nói ra một câu “Thiếp không muốn nói.”

Tạ Ngọc: “...”

Nếu Thẩm Xuân nói dối hoặc giấu diếm thì hắn vẫn còn cách để khiến nàng nói ra, nhưng không ngờ nàng lại thành thật đến mức trực tiếp từ chối không chịu nói, ngược lại lại khiến hắn khó mà truy hỏi tiếp.

Trong lòng hắn chợt lóe lên suy nghĩ, liệu có nên dùng mánh khóe thẩm vấn của quan phủ để tra hỏi nàng hay không, nhưng suy cho cùng thì nàng lại là thê tử của hắn, nàng không phải phạm nhân dưới công đường.

Tạ Ngọc thu lại sắc mặt, nhẹ giọng “ừm” một tiếng rồi không tỏ thái độ gì.

Ngày mai chính là ngày hồi môn, nàng không muốn nói thì hắn hỏi Thẩm phủ cũng như nhau thôi.

Hắn chủ động đứng dậy: “Chuyện của mẫu thân ta sẽ đi hồi bẩm, nàng về phòng tiếp tục luyện chữ đi.”

Sau khi Tạ Ngọc bẩm báo với Trưởng công chúa xong thì quay trở về tiền viện để xử lý công vụ.

Thường Tùy nhẹ nhàng bước vào: “...Ngài đoán không sai, quả thật Minh Quang Tự là nơi nhơ bẩn, chính là nơi Đới vương hoang dâm hưởng lạc.”

Hắn ta tỏ vẻ khinh miệt: “Đới vương là thân đệ mà Hoàng thượng tín nhiệm nhất, muốn loại mỹ nhân nào mà không có? Hà cớ gì phải bắt cóc nữ tử lương gia, lại còn giấu trong quốc tự trên núi để thỏa mãn lạc thú? Đúng là bẩn thỉu! May mà ngài ra tay kịp thời nên những nữ tử mất tích ấy mới không bị làm hại, giờ đã được đưa về nguyên quán an toàn rồi.”

Tạ Ngọc lật qua một trang thư, không vội đáp lời.

Nhưng Thường Tùy là người lắm lời, đột nhiên hắn ta lại hào hứng: “Tiểu công gia, có phải chúng ta có thể nhân cơ hội này lật đổ Đới vương không? Cũng coi như dạy cho tông thất một bài học.”

Tạ Ngọc nâng mí mắt: “Ngươi có chứng cứ sao?”

Đới vương hành sự cẩn trọng, chẳng qua những nữ tử kia chỉ có xuất thân thường dân, nếu kêu họ đứng ra làm chứng tố giác, chưa bàn đến việc có thể kéo Đới vương xuống hay không, mà chắc chắn sẽ kinh động đến y, đến lúc đó chắc chắn những nữ tử kia sẽ bị Đới vương làm hại, từ đầu đến cuối Tạ Ngọc chưa từng đặt bất kỳ hy vọng nào trên người những nữ tử đó.

Thường Tùy lập tức im bặt.

Tạ Ngọc kẹp hai trang thư giữa ngón tay rồi đưa đến gần ngọn nến, lửa bùng lên nuốt trọn từng tấc giấy, đốt sạch không còn sót lại chút gì.

Hắn khẽ phủi tàn tro dính trên đầu ngón tay: “Đi điều tra cả nhà của Trần thị lang.”

Nhà của Trần thị lang chính là mẫu gia của một sủng thiếp bên cạnh Đới vương, nàng ta đã bí mật giúp y làm không ít chuyện khuất tất, cho nên Đới vương rất coi trọng nàng ta.

Thường Tùy lập tức phấn chấn tinh thần, nhanh chóng tuôn ra một tràng tin tức: “Ta nghe nói dạo gần đây Trần thị lang mới đón một tư sinh tử do ngoại thất sinh ra về phủ, vô cùng sủng ái hắn, còn định nhận tư sinh tử này đến dưới danh nghĩa của Trần phu nhân, vì chuyện này mà Trần phu nhân vô cùng khó chịu, nói không chừng đây là điểm đột phá.”

Tạ Ngọc khẽ “ừm” một tiếng.

Vốn dĩ sau đại hôn thì hắn có năm ngày hôn giả, nhưng đến một khắc rảnh rỗi mà hắn cũng không có, đợi xử lý xong những chuyện này thì đêm đã khuya rồi.

Vừa bước vào tẩm thất, đột nhiên hắn nhớ đến một chuyện… Hôm qua vì bận công vụ nên hắn về trễ, hai người chưa thể đồng sàng, tối nay… Có nên đồng sàng hay không?

Đối với tân nương thê tử của mình thì hắn chẳng hiểu biết bao nhiêu, lại càng không rõ tính tình phẩm hạnh của nàng ra sao, nếu sau này thật sự phải hòa ly, hiện tại lại chung chăn chung gối thì khó mà bảo đảm sau này không để lại hậu họa gì.

Tạ Ngọc khẽ nhíu mày.