Mẫu thân ta quán xuyến chuyện tiền bạc, chăm lo cho cả nhà lớn nhỏ.
Còn phụ thân ta thì suốt ngày chỉ biết đọc sách thánh hiền, lại đem nốt số bạc cuối cùng trong nhà đưa cho một góa phụ ở đầu phố.
Ông nói nữ nhân kia cô đơn lẻ bóng, sống chẳng dễ dàng, ông không thể thấy chết mà không cứu.
Mẫu thân ta không khóc không làm loạn, chỉ là — mỗi đêm về lại lặng lẽ mài một con dao rỉ sét.
Bà nói: “Người đáng làm quả phụ không phải là nàng ta — mà là ta đây mới phải.”
...