Không biết từ lúc nào, mấy tên lưu manh trong phố đã leo lên tường, vừa cười vừa hò hét.
Phụ thân tức giận đến sắc mặt xanh mét, hầm hầm đứng dậy:
“Mất hết mặt mũi ta rồi, thật nhục nhã!”
Xong rồi — phụ thân muốn đ.á.n.h mẫu thân.
Ta hoảng sợ chạy lên chắn trước người bà:
“Mẫu thân, mau chạy, chúng ta về nhà.”
Tay ta run đến mức không nắm nổi vạt áo. Nhưng mẫu thân lại không hề sợ, bà vẫn ôm chặt chiếc chum trong tay:
“Tiền đâu? Số tiền trong chum của ta đâu?!”
Trong mắt phụ thân lóe lên tia chột dạ, kế đó là ánh nhìn hung ác. Ông ta giơ tay tát thẳng vào mặt mẫu thân:
“Con nha đầu ấy đã c.h.ế.t rồi, đồ đàn bà điên!”
Mẫu thân sững lại.
Ta cũng c.h.ế.t lặng.
Ta c.h.ế.t rồi?
Năm ta ra đời, những người đồng khóa với phụ thân đều được tiên sinh tiến cử vào nha môn làm sổ sách, mỗi tháng lĩnh hai lượng bạc.
Phụ thân ta nói, vốn dĩ tiên sinh định tiến cử ông, nhưng nghe tin nhà có hỷ sự, liền bảo ông nên ở nhà chăm sóc thê tử và con cái.
Tổ mẫu và phụ thân đều bảo ta mang vận xui, nếu không phải vì ta, công việc béo bở ấy hẳn đã thuộc về ông rồi.
Từ lúc có ký ức, phụ thân ta đã không ưa ta, cũng chẳng ưa mẫu thân.
Ta từng nghe ông nói với tổ mẫu rằng, nếu không phải vì mẫu thân còn biết kiếm chút bạc, thì sớm đã bỏ bà rồi.
Đợi đến ngày ông thi đỗ, việc đầu tiên ông làm là sẽ bán ta và mẫu thân đi.
Ta nghĩ, có lẽ ta thật sự xui xẻo.
Bởi phụ thân ta không phải không thích con gái — có đôi lần ta thấy ông ở trong ngõ, nét mặt dịu dàng dạy bọn trẻ đọc thơ.
Ông đọc một câu, bọn nhỏ đọc theo một câu.
Cả trai lẫn gái, giọng ngây thơ mềm mại, vang đều từ đầu ngõ tới cuối ngõ.
Láng giềng đều khen phụ thân ta học rộng, tính tình ôn hòa.
Mà khi ấy, mẫu thân ta luôn cõng ta trên lưng, vội vã đến hết nơi này sang nơi khác làm thuê.
Thêu khăn tay, giặt quần áo, làm bánh than…
Mẫu thân ta đã làm qua vô số việc. Người trong phố cũng khen bà, nói bà đảm đang, chịu khó.
Buổi tối, khi phụ thân đọc sách dưới đèn, ta cũng rất siêng năng: rót nước, tỉa bấc nến, quạt cho ông — việc gì có thể khiến ông vui lòng, ta đều làm.
Nhưng phụ thân chưa từng dạy ta đọc thơ, một lần cũng không có.
Ông có đến mười hai tập thơ, vậy mà suốt bảy năm ta sống trên đời, phụ thân chưa từng dạy ta đọc nổi một câu.
Năm ta sáu tuổi, phụ thân nói muốn đi học xa để mở mang tầm mắt.
Ông bảo: “Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông bảo: “Đạo lý trên giấy rốt cuộc vẫn nông cạn.”
Nhưng những lời ấy rơi vào tai ta và mẫu thân, chỉ gói gọn trong hai chữ: bạc tiền.
Trong nhà chẳng còn dư dả bao nhiêu. Phụ thân đã thi khoa cử hai lần, đều không đỗ.
Giờ đã nghèo đến mức không xoay nổi một văn tiền.
Ta nghe thấy phụ thân nổi nóng trong phòng, còn mẫu thân thì khẽ thở dài:
“Mẫu thân cần thuốc, Thanh Nhi lại đang tuổi ăn tuổi lớn, trong nhà thật sự chẳng còn đồng nào để xoay.”
Ngọn đèn trong phòng lay lắt chập chờn.
“Hay là… chàng đi tìm một việc gì đó trước, chúng ta cố gắng dành dụm hai năm…”
“Vô lễ! Những chuyện tầm thường đó mà cũng hợp với người đọc sách như ta sao? Đôi tay này là để cầm bút viết nên văn chương lộng lẫy! Ngươi là đàn bà thì biết cái gì? Năm xưa chẳng phải ta sắp có một công việc tốt đó sao, chỉ vì ngươi và con nha đầu xui xẻo kia mà bị phá hỏng!”
“Ta thật là… thà bỏ ngươi, cưới con gái nhà buôn còn hơn!”
Đến đây, mẫu thân không nói gì thêm nữa.
Ta thấy rất khó chịu — vì ta biết, lời phụ thân nói là sai.
Nếu thật sự có tài học, cớ sao tiên sinh lại không tiến cử ông? Chẳng qua là tiên sinh thấy khó nói rõ, vừa hay mẫu thân sinh ta, liền mượn cớ cho qua.
Người làm bậc quân tử, trước tiên phải biết tu thân.
Phụ thân ta ra ngoài luôn giữ lễ nhún nhường, gặp ai cũng sẵn lòng giúp đỡ.
Nhưng một khi trở về nhà, ông liền trở thành con người hoàn toàn khác.
Phụ thân — không hề biết tu thân.
Trên đường lên núi cùng mẫu thân, có một thư đường nhỏ. Bên trong là một vị tiên sinh trẻ tuổi, tên gọi Quý Hoài Dân.
Tiên sinh nói: “Đọc sách giúp người sáng suốt, đọc sử giúp người thanh cao.”
Mỗi lần mẫu thân vào núi hái nấm, đều bảo ta ngồi dưới chân cửa sổ mà nghe mấy canh giờ.
Ta ngồi xổm trên gò đất, mơ hồ mà nghe như thế suốt nhiều ngày.
Một hôm, tiên sinh giảng đến Chiến Quốc Sách, đoạn “Xúc Long khuyên Triệu Thái hậu”.
“Cha mẹ thương con, ắt sẽ lo cho con đường dài sau này.”
Lòng ta bỗng nghẹn lại, chua xót đến buốt cả ngực, liền nhón chân nhìn qua cửa sổ, bất giác hỏi:
“Vậy nếu không thương thì sao? Chỉ nói đến yêu con. Nếu phụ thân không thương con cái, thì nên làm thế nào?”
Tiên sinh kinh ngạc nhìn ta. Ta bỗng thấy hổ thẹn.
“Vào đây, ta sẽ trả lời con.”
Trong phòng có tám chín đứa trẻ, lớn nhỏ đủ cả. Chúng tò mò nhìn ta bước vào, nhưng ai nấy đều ngồi ngay ngắn, không nói một lời.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰 🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍 🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋 🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Tiên sinh ngồi xuống, nhìn bộ áo vá chằng chịt của ta, nhìn gương mặt gầy gò như khỉ nhỏ.
Ánh mắt ông tràn đầy thấu hiểu và xót thương, như thể đã thấy cả những vết roi sau lớp áo mỏng kia.
Cuối cùng, ông dịu dàng mỉm cười với ta.
Tiên sinh nói: “Vậy thì hãy tự mình yêu lấy chính mình. Yêu núi non, yêu sông ngòi, yêu mưa rơi và ruộng đồng.”