Dưới Gốc Cây Lê

Chương 9



 

Mẫu thân nghe xong liền lấy từ người ra một cây trâm bạc và một tờ khế ước nhà:

 

“Không cần sắm quan tài. Chỉ cần dùng chiếu quấn lại, phiền đại ca chôn ta dưới gốc cây lê phía đông núi Tiểu Mạo. Ngay bên cạnh — chính là phần mộ của con gái ta, Thanh Nhi.”

 

Đao khách không biết nghĩ đến điều gì, hốc mắt đỏ lên:

 

“Muội tử mắc bệnh gì rồi sao?”

 

Mẫu thân lắc đầu:

 

“Là… tới lúc rồi.”

 

Nói xong, bà nhét cả trâm bạc lẫn khế ước nhà vào tay đao khách:

 

“Đây là tiền công.”

 

Ta nấp trong tay áo mẫu thân, lặng lẽ nhìn vị đao khách ấy.

 

Ta đã dần dần hiểu — ta biết mẫu thân định làm gì rồi.

 



 

Vài ngày trôi qua, phụ thân và tổ mẫu đều bị hành hạ đến không còn hình người.

 

Đặc biệt là phụ thân — ban ngày đói đến không ngủ nổi, đêm đến vừa được một bữa no, mẫu thân liền bắt đầu mài dao.

 

Còn Trần quả phụ chẳng biết trốn đi đâu mất.

 

Từ sau hôm phụ thân bị quan sai đ.á.n.h mười trượng, nàng ta chưa từng ló mặt.

 

Khi mẫu thân trở về, toàn bộ d.a.o mua trong ngày đều đã được mài sáng loáng, dựng chỉnh tề dưới chân tường trong sân.

 

Rồi bà vào bếp, cầm lấy con d.a.o của nhà mình, lặng lẽ bước vào chính phòng.

 

Trời đã tối, trên mặt mẫu thân không có lấy một tia biểu cảm. Bà đi thẳng đến bên phụ thân — và một nhát bổ xuống.

 

Năm ngón tay từng cầm bút viết chữ của ông, trong khoảnh khắc rời khỏi bàn tay, rơi thẳng xuống đất.

 

Phụ thân thét lên một tiếng, ôm bàn tay cụt, lăn lộn trên giường vì đau đớn.

 

Ta muốn đưa tay ngăn mẫu thân lại — nhưng không thể làm gì được.

 

Sao có thể… sao có thể để đôi tay của mẫu thân dính bẩn vì ông ta?

 

Ta ngước nhìn gương mặt đang vương m.á.u của mẫu thân — bà chẳng đoái hoài, lại một lần nữa giơ d.a.o lên.

 

Đúng khoảnh khắc ấy, toàn bộ oán khí trong lồng n.g.ự.c ta ngưng tụ thành hình.

 

Ta xoay người, lao thẳng về phía phụ thân.

 

Trong mắt mẫu thân, chỉ thấy một làn hắc khí xuất hiện giữa không trung, rồi trong chớp mắt tụ thành một lưỡi đao sắc bén, trong lúc bà chưa kịp phản ứng — lưỡi đao ấy đã ập xuống, biến phụ thân thành một đống m.á.u thịt be bét.

 

Tiếng “keng” vang lên, d.a.o trong tay mẫu thân rơi xuống đất.

 

Hai vị quỷ sai hiện ra, đứng hai bên ta:

 

“Triệu Thanh, sát khí đã hết. Theo chúng ta đi thôi.”

 

Trong tiếng gọi ấy, ta không còn sức, để mặc thân mình trôi theo họ mà đi xa dần.

 

Ta gắng quay đầu, cố nhìn lần cuối — chỉ thấy bóng dáng mẫu thân đứng sững giữa phòng.

 

Lưng còng, dáng gầy, trên người chỉ mặc bộ áo xanh tro cũ kỹ.

 

Đó là mẫu thân của ta.

 

Ta luyến tiếc đến rã rời.

 

Ta từng nghe nói — g.i.ế.c người thì phải xuống địa ngục.

 

Mẫu thân… Thanh Nhi đi đây.

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 



 

Thành Lê xảy ra một vụ án chấn động.

 

Nhà họ Triệu ở gian thứ ba trong hẻm Miêu nhi, chỉ trong một đêm đã c.h.ế.t sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kẻ c.h.ế.t t.h.ả.m nhất là Triệu tú tài. Khi bị tìm thấy, trên người hắn chỉ còn lại đôi chân và một cái đầu, cả thân thể đã bị nghiền nát thành một vũng thịt nhão.

 

Mẫu thân của Triệu tú tài có lẽ nghe thấy động tĩnh, cố sức bò xuống giường.

 

Vừa bò được đến cửa gian chính thì bà bị bộ dạng tử vong thê t.h.ả.m của con trai dọa c.h.ế.t,

 

đôi mắt lúc c.h.ế.t còn mở trừng không khép lại.

 

Còn Thôi thị, lại c.h.ế.t rất yên ổn.

 

Bà ngồi trên chiếc ghế gỗ giữa sân, chẳng rõ lý do tắt thở là gì.

 

Ngỗ tác khám nghiệm nói, đa phần là vì bệnh tim phát tác.

 



 

Núi Tiểu Mạo là nơi linh khí hội tụ, phong thổ hiền hòa.

 

Phía đông sườn núi có một căn nhà tranh.

 

Không rõ từ khi nào, có một vị thư sinh đang đi chu du ghé đến, rồi ở lại nơi này mở một lớp học nhỏ.

 

Thư sinh ấy nói: “Hữu giáo vô loại.” (Bất cứ ai cũng có thể đến trường)

 

Chỉ cần chịu đến học chữ, thì dù không có tiền học cũng không sao.

 

Mỗi sáng sớm tinh mơ, trong căn nhà tranh ấy liền vang lên tiếng đọc sách trong trẻo, âm vang theo gió mà bay xa — bay đến tận gốc cây lê phía xa kia.

 

Dưới gốc cây ấy, có hai ngôi mộ mới.

 

Một mộ khắc: Ái nữ Thanh Nhi.

 

Một mộ đề: Từ mẫu Thôi thị.

 



 

Sở Giang Vương ở điện thứ hai oai nghiêm hơn hẳn mọi quan lớn nơi trần thế. Ngài mặt ngắn miệng rộng, đầu đội thanh quan, trên thân mặc trường bào sắc tím, tay trái cầm hốt ngọc.

 

Lúc này, ngài trừng mắt nhìn ta, giọng uy nghiêm như sấm:

 

“Tiểu quỷ, ngươi dám g.i.ế.c cha!”

 

Ta nghiêm trang đáp:

 

“Diêm Vương đại lão gia, người ấy chỉ cho ta một giọt tinh huyết, chưa từng nuôi dưỡng, chưa từng yêu thương, chưa từng vì ta mà nghĩ ngợi. Vậy ta tru diệt hắn… có coi là trong sạch chăng?”

 

Diêm Vương ngẩn ra:

 

“Trong sổ phán quan đã ghi rõ, há để ngươi ngụy biện?”

 

Ta chỉ là một linh hồn nhỏ, nhưng vẫn cúi đầu chịu uy áp nặng nề, rồi khẩn thiết nói:

 

“Lúc tới đây có một vị quỷ ca ca nói với ta: Người phụ thân nơi nhân thế của ta c.h.ế.t vào giờ Tý năm Túc Duy hai mươi ba. Mẫu thân ta chẳng hề g.i.ế.c hắn, nhưng hắn lại buộc phải c.h.ế.t — như vậy trật tự dương gian mới yên ổn. Diêm Vương đại nhân, có phải như thế không ạ?”

 

“……”

 

Diêm Vương suy nghĩ, rồi bỗng trợn mắt:

 

“Ngươi nói bậy cái gì vậy?”

 

Ta nghiêm túc đáp:

 

“Ý ta là: Mẫu thân ta chưa g.i.ế.c ai, vốn vô tội. Cho nên ta thay trời hành đạo, giúp người xử lý kẻ ấy, chẳng phải cũng là vì giữ sự ổn định của thiên đạo, khiến quỷ giới được thái bình sao?”

 

“Con bé này đang nói cái gì vậy? Ý gì vậy!?”

 

Sở Giang Vương tức đến dựng cả lông mày, hung hăng gầm lên gọi người giải thích.

 

Tiên sinh vẫn hay nói đọc sách giúp người ta sáng suốt… vị Diêm Vương này sao không đọc thêm vài cuốn sách nhỉ?

 

Ta gãi đầu, nhìn sang vị phán quan lão gia đứng sau lưng Diêm Vương, rồi mỉm cười:

 

Cảm tạ phán quan đại lão gia.

 

Ông là một vị quỷ lão gia rất tốt.

 

Hết.