Đừng Có Ăn Vạ Loạn!

Chương 15



5. Treo người dưới kiếm

 

Trên đám mây giữa không trung, Diệp Tố đứng trên thân kiếm, điều khiển nó chầm chậm bay tới phía trước. Phía dưới thân kiếm còn treo ba sợi xích sắt, và các sư đệ sư muội đang ngồi trên đó.

 

Sau những nỗ lực không ngừng và vô số lần va chạm, nàng cuối cùng đã nắm vững cách ngự kiếm phi hành. Chỉ là ba người chưa Trúc Cơ thì không thể đứng vững trên thân kiếm được. Vì vậy, sau khi bàn bạc thống nhất, Tây Ngọc đã nung chảy cây đ/ao tại chỗ, làm thành ba sợi xích sắt nhỏ, buộc vào kiếm.

 

Cuối cùng, Diệp Tố đứng trên thân kiếm để ngự kiếm phi hành, ba sư huynh đệ sư muội thì treo lủng lẳng dưới thân kiếm, tạo thành cảnh tượng 'quá tải nghiêm trọng' kỳ lạ.   =)))

Minh Lưu Sa cảm nhận cơn gió lùa tới, vô cùng thoải mái: "Thoải—mái—"

 

Tây Ngọc ở giữa, một tay cầm chiếc gương nhỏ, tay kia quấn vào sợi xích sắt. Cô nàng cố gắng gỡ những cọng cỏ dính trên tóc, loay hoay một lúc, cuối cùng còn cài một bông hoa nhỏ màu hồng lên đầu làm trâm cài tóc. Xong xuôi, nàng t/iện miệng hỏi: "Đại sư tỷ, khi nào chúng ta tới Định Hải Thành vậy?"

 

Diệp Tố đang tập trung điều khiển phi kiếm. Nghe Tam sư muội hỏi, nàng chợt nhớ ra: "Các đệ có ai biết đường tới Định Hải Thành không?"

"A?" Hạ Nhĩ ở cuối ngẩng đầu lên gọi Diệp Tố đang ở trên kiếm: "Đại sư tỷ, không phải tỷ bay theo hướng Định Hải Thành sao? Bọn ta không ai biết đường cả!"

 

Diệp Tố: "..."

 Điều quan trọng là nàng cũng không biết.

Bốn người chỉ biết hướng Đông Nam Tây Bắc, nhưng hoàn toàn không biết đường đi cụ thể.

 

Sau một hồi im lặng c/hết ch/óc, Diệp Tố ho một tiếng, thăm dò hỏi: "Có sư đệ sư muội nào mang bản đồ không?"

Bản đồ cuộn chỉ cần nhập điểm đến là có thể hiển thị đường đi. Hầu như mọi nơi trên đại lục đều có thể tìm thấy.

Tây Ngọc ngẩng đầu: "Đại sư tỷ, một bản đồ cuộn ít nhất cũng phải hai viên linh thạch Trung phẩm."

 

Tài sản của họ hiện tại chỉ có một nghìn linh thạch Hạ phẩm, vẫn là do tiểu sư muội cho.

Lại một hồi im lặng, Minh Lưu Sa đột nhiên chỉ về phía xa: "Phía, trước, có, người!"

"Chúng ta đi hỏi thử." Diệp Tố nói xong liền đuổi theo, gọi vọng từ phía sau: "Đạo hữu xin dừng chân."

 

Phía trước có mấy vị đạo hữu đang ngự kiếm, không lâu sau đã bị Diệp Tố đuổi kịp. Mấy người này đều mặc áo đạo bào màu xanh da trời, trên áo thêu hình kiếm, có lẽ là người cùng một tông môn. Ngoại hình trông có vẻ đều là đệ tử trẻ. Trong giới tu chân, tuy không thể đoán tuổi qua dung mạo, nhưng nhìn vào ánh mắt vẫn có thể suy đoán đôi chút. Mấy người này lớn hơn Diệp Tố và các sư đệ không nhiều lắm.

 

Mấy người kia nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, ánh mắt vô thức rơi xuống ba người đang treo lủng lẳng trên sợi xích sắt dưới kiếm của Diệp Tố. Lập tức cảm thấy chấn động, hóa ra còn có thể ngự kiếm như vậy sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từng người một nhìn chằm chằm ba người đang ngồi trên sợi xích sắt phía dưới, trong mắt đầy vẻ tò mò.

 

Họ đã từng thấy đủ các loại ngự kiếm đứng trên thân kiếm, nhưng chưa bao giờ thấy treo người dưới kiếm như thế này. Vừa cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhất thời lại không tìm ra được điểm nào vô lý.

Dưới kiếm treo người hình như... cũng không có gì là không được nhỉ?

 

Diệp Tố lơ lửng ở cùng hàng, thấy họ cứ nhìn chằm chằm xuống dưới, không khỏi ho một tiếng: "Xin hỏi các vị đạo hữu có biết Định Hải Thành đi đường nào không?"

Lúc này, mọi người mới hoàn hồn. Một thiếu niên trong số đó lướt ra giữa: "Đạo hữu muốn đến Định Hải Thành sao?"

 

Diệp Tố gật đầu: "Chúng ta lần đầu xuất tông, trên người không có bản đồ cuộn, không rõ vị trí và đường đi cụ thể của Định Hải Thành."

"Tông môn không chuẩn bị bản đồ cuộn cho các vị sao?" Một người khác bên cạnh tò mò hỏi.

 

Diệp Tố nói thẳng: "Tông môn tạm thời túng thiếu, không có tiền chuẩn bị những thứ này. Nếu đạo hữu t/iện, có thể cho mượn bản đồ xem một lát không?"

Bên kia xôn xao nhẹ, hiển nhiên không thể hiểu nổi tông môn gì mà nghèo đến mức không mua nổi cả bản đồ cuộn.

 

"Tất nhiên là được." Thiếu niên lấy ra một cuộn bản đồ từ túi trữ vật, đẩy tay một cái, bản đồ liền bay đến tay Diệp Tố.

Diệp Tố mở bản đồ cuộn ra, truyền linh lực vào đầu ngón tay, viết xuống "Định Hải Thành". Bản đồ cuộn vốn trống rỗng ngay lập tức hiện ra một bản đồ tổng thể và vài đường đi.

 

"Đa tạ đạo hữu." Diệp Tố nhanh chóng ghi nhớ đường đi, rồi trả bản đồ cuộn lại cho thiếu niên đối diện.

Thiếu niên không nhận lại, mà đưa bản đồ cuộn trở lại cho Diệp Tố, cười nói: "Chúng ta còn bản đồ cuộn khác. Tương phùng là duyên, cuộn này xin tặng cho các vị đạo hữu."

 

Diệp Tố cúi đầu nhìn bản đồ cuộn, không từ chối, chắp tay cảm ơn: "Đệ tử Thiên Cơ Môn tại đây xin cảm tạ đạo hữu."

Nàng nhón chân nhẹ nhàng trên thân kiếm, Minh Lưu Sa bên dưới liền lục lọi trong túi trữ vật, lấy ra một que gỗ, ném lên. Diệp Tố đón lấy.

 

"Thiên Cơ Môn? Hóa ra các ngươi là người của Thiên Cơ Môn?" Một đệ tử mặt tròn bên cạnh kinh ngạc, "Sao đạo bào của các ngươi lại không có chữ?"

Năm trăm năm trước, trên đạo bào của Thiên Cơ Môn có thêu ba chữ "Thiên Cơ Môn" to lớn bằng chỉ vàng, là đặc điểm nổi bật nhất của môn phái họ. editor: bemeobosua. Sau này tông môn suy tàn, không có tiền mua chỉ vàng, ngay cả vải cũng đổi thành hàng kém chất lượng. Chỉ có viền cổ áo và tay áo của chưởng môn và trưởng lão mới có một chút chỉ vàng.

 

Diệp Tố tóm gọn trong một câu: "Túng thiếu."

Đến cả bản đồ cuộn cũng không mua nổi, không thêu chữ cũng là chuyện rất bình thường. Mấy người đối diện nghĩ thầm. Nghe danh không bằng gặp mặt, Thiên Cơ Môn lại nghèo đến mức này, thảo nào phải khắp nơi 'cọ ké'.

"Đạo hữu thuộc môn phái nào?" Diệp Tố hỏi.