Diệp Tố đã tiến lên nắm lấy tay thiếu niên dẫn đầu: "Huynh đệ Tân Hâm, nếu các vị có thể tài trợ một chút, sau này khi Thiên Cơ Môn chúng ta phát triển, nhất định sẽ không quên tông môn bạn láng giềng."
Tân Hâm hất tay Diệp Tố ra, cười nhạo: "Chờ Thiên Cơ Môn các ngươi phát triển? Chi bằng chờ ta Độ Kiếp thành công còn hơn."
"Không thể nói vậy được. Thiên Cơ Môn vẫn còn cơ hội phát triển, nhưng huynh đệ Tân Hâm Độ Kiếp thành công..." Diệp Tố đ/ánh giá hắn một lượt, rồi thốt ra chữ cuối cùng, "Khó."
"Ngươi!"
Cuối cùng Tân Hâm hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với những người khác của Vô Âm Tông: "Chúng ta đi."
Người của Vô Âm Tông lần lượt lấy linh thạch ra bỏ vào trận pháp truyền tống. Ninh Thiển Dao đi tới, mím môi, từ túi trữ vật lấy ra một nghìn viên linh thạch Hạ phẩm:
"Đại sư tỷ, đây là một ít linh thạch ta dành dụm được, các tỷ huynh cầm lấy."
Một nghìn viên linh thạch Hạ phẩm chỉ đủ cho một người truyền tống, thậm chí còn không thể đến Định Hải Thành. Nhưng Diệp Tố không chút do dự nhận lấy, và khen ngợi: "Tiểu sư muội, chỉ có muội là tốt nhất."
Dịch Huyền nhíu mày nhìn Diệp Tố: "Đại sư tỷ." Hắn không hiểu tại sao nàng lại không hề thấy xấu hổ.
Diệp Tố liếc nhìn hắn, nhường đường: "Người của Vô Âm Tông sắp đi rồi, tiểu sư muội xin mời."
"Tiểu sư huynh, chúng ta đi thôi." Ninh Thiển Dao kéo tay áo Dịch Huyền rời đi, vừa ngẩng đầu nói: "Khi đến nơi, huynh dạy ta ngự kiếm nhé. Thiển Dao cũng muốn học kiếm thuật."
Trước khi bước vào trận pháp truyền tống, Dịch Huyền liếc nhìn thấy bốn người vẫn cô đ/ộc đứng ngoài. Lòng hắn bỗng phức tạp, bước chân không khỏi dừng lại.
"Tiểu sư huynh?" Ninh Thiển Dao gọi một cách khó hiểu.
Dịch Huyền tập trung tinh thần, nắm ch/ặt thân kiếm, cất bước đi vào trận pháp truyền tống.
Thực tế, bốn người đứng ngoài trận pháp truyền tống lúc này lại vô cùng vui vẻ.
Hạ Nhĩ cảm thán: "Tiểu sư muội lại chịu cho chúng ta linh thạch rồi."
Thiên Cơ Môn có không ít đệ tử, đặc biệt là Cửu Huyền phong. Nuôi sống những người này rất khó khăn. Mấy người Diệp Tố có thiên phú không tệ, kiếm được một ít vật liệu là tìm mọi cách chế tạo pháp khí, b/án đi để kiếm linh thạch. Chẳng qua cuối cùng cũng không đến tay họ.
"Tám phần linh thạch b/án pháp khí đều vào tay Dương trưởng lão. Dương trưởng lão lại cho tiểu sư muội hết. Hai phần còn lại mới là của bọn đệ tử và sư phụ. Số linh thạch đó rõ ràng là chúng ta vất vả kiếm được." Tây Ngọc bĩu môi, "Sư phụ còn phải chế tạo nhạc khí cho Vô Âm Tông không công."
Chưởng môn sư phụ vì các đệ tử Thiên Cơ Môn, năm nào cũng vất vả chế tạo pháp khí, phần lớn linh thạch thu được cũng bị Dương trưởng lão lấy đi. Dĩ nhiên họ có thể không chút chột dạ mà đi 'cọ ké' linh mạch của Vô Âm Tông. Nhưng vẫn luôn bị đệ tử Vô Âm Tông quấy rầy, một năm nửa năm cũng chẳng đi được bao nhiêu lần.
Diệp Tố cất linh thạch đi: "Chúng ta nên đi thôi."
"Thật, sự, phải, đi, bộ, sao?" Minh Lưu Sa nghĩ đến việc phải đi bộ đến Định Hải Thành, liền cảm thấy chân nặng như chì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệp Tố nghĩ một lát rồi nói: "Có thể thử ngự kiếm bay qua."
"Đại sư tỷ, tỷ biết ngự kiếm sao?" Tây Ngọc theo bản năng hỏi.
"Không." Diệp Tố quay đầu lại nói với Hạ Nhĩ: "Cho ta mượn thanh kiếm của đệ thử xem."
Hạ Nhĩ lập tức lấy kiếm ra: "Đại sư tỷ, chúng ta chỉ có một thanh kiếm thôi."
"Có, bốn, thanh, cũng, vô, dụng." Minh Lưu Sa chậm rãi nói, "Chúng, ta, chưa, Trúc, Cơ, mà."
Diệp Tố truyền linh lực vào thân kiếm, điều khiển toàn bộ thân kiếm phóng đại: "Nhanh lên, chúng ta đứng lên thử xem."
Bốn người đồng loạt đứng lên thân kiếm, bắt chước dáng vẻ của Dịch Huyền và Ninh Thiển Dao lúc nãy, sau đó Diệp Tố điều khiển thân kiếm.
Và rồi, thân kiếm đột nhiên phóng đi, bốn người trực tiếp ngã lăn ra đất.
"Đại sư tỷ, kiếm bay được rồi!" Hạ Nhĩ ngồi phịch xuống đất, nhìn thanh kiếm bay lên trời cảm thán: "Quả không hổ là đại sư tỷ, lần đầu tiên đã có thể ngự kiếm phi hành."
Diệp Tố: "..."
Đệ tử thổi phồng quá giỏi.
"Đại sư tỷ, không sao, chúng ta thử tiếp đi." Tây Ngọc cũng thấy hy vọng, kẻ ngốc mới muốn 'chân đạp đất' đi đến Định Hải Thành!
"Ta thử một mình trước đã." Diệp Tố nói.
Nàng đã thấy dáng vẻ ngự kiếm của nam chính ở hậu sơn. Nàng nhắm mắt hồi tưởng lại cẩn thận, rồi học theo thủ thế của hắn, điều khiển thân kiếm.
"Bay rồi, bay rồi!" Hạ Nhĩ nhìn đại sư tỷ đứng trên thân kiếm, từ từ bay lên, k/ích động nói.
Tây Ngọc lo lắng ngẩng đầu nhìn Diệp Tố bay càng lúc càng cao. editor: bemeobosua. Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, Diệp Tố đột ngột rơi xuống từ giữa không trung. Nếu không phải phản ứng nhanh, có lẽ đã đ/ập mặt xuống đất.
Nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao Dịch Huyền trở về sáng hôm đó lại thảm hại như vậy.
"Bay, được, một, chút, cũng, là, bay." Minh Lưu Sa chậm rãi nói, "Sư, tỷ, chúng, ta, cùng, nhau."
"Được, các đệ lên hết đi." Diệp Tố xoay cổ tay nói, "Ta sẽ cố gắng kiểm soát."
Bốn người dựa vào một thanh kiếm, thử vô số lần trên đường đi. Đ/âm vào núi, rơi từ trên không xuống... đủ mọi tư thế.
Cho đến khi Diệp Tố có thể ngự kiếm thành công, mang theo cả ba người cùng bay.