Dòng Máu Của Rồng (Lạc Hồng Thần Chủ)

Chương 127: ÂM DƯƠNG



Giữa lúc áp lực Hóa Thần sơ kỳ của Thác Bạt Tuấn đang đè nặng lên vai tựa như ngàn vạn ngọn núi, một bảng thông báo đỏ rực, mang theo màu sắc chết chóc bất ngờ hiện lên trong tâm trí Minh Long. Từng dòng chữ nhảy múa trước mắt hắn, lạnh lùng và tàn nhẫn:

​[Chú thích: Ký Chủ đang trong quá trình thực hiện nhiệm vụ chính tuyến, gặp phải cường giả Hóa Thần kỳ.

​- Yêu cầu: Ký Chủ sử dụng hết khả năng hiện có của bản thân đối chiến Hóa Thần kỳ, tiêu diệt thành công đối phương và bảo toàn mạng sống.

​- Thành công: Ký Chủ nhận một lần triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên.

​- Thất bại: Ký Chủ tử vong.]

​Minh Long đọc xong dòng chữ cuối cùng, suýt chút nữa thì hộc máu vì tức giận. Hắn gào thét trong lòng:

- "CÁI ĐẬU XANH RAU MÁ! Hệ Thống, ngươi điên rồi! Sắp chết đến nơi rồi còn giao nhiệm vụ cái kiểu gì vậy? Tiêu diệt Hóa Thần? Ngươi muốn ta chết nhanh hơn hay sao?"

​Nhưng ngay lúc sự hoảng loạn chực chờ nuốt chửng lý trí hắn, giọng nói bình thản của Ngọc Nhi vang lên, rót vào đầu hắn một gáo nước lạnh giúp hắn tỉnh táo lại:

​- Minh Long, bình tĩnh lại! Ngươi nên nhớ rằng Hệ Thống luôn vận hành dựa trên những tính toán có cơ sở. Nó chưa bao giờ đưa ra một nhiệm vụ bất khả thi. Việc Hệ Thống giao nhiệm vụ này đồng nghĩa với việc nó đã tính toán rằng ngươi có tỉ lệ thành công nhất định, dù là rất nhỏ. Ngươi hoàn toàn có cơ hội chiến thắng, chỉ cần ngươi dám đánh cược tất cả những gì mình có!

​Lời nói của Ngọc Nhi như một tia chớp xé toạc màn đêm u tối trong tâm trí Minh Long. Hắn sững người lại trong một nhịp thở:

​- "Đúng vậy... Hệ Thống là máy móc, nó không bao giờ sai sót. Nếu nó bảo ta có thể giết hắn, thì ta chắc chắn có cách giết hắn!"

​Minh Long hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân lấy lại sự bình tĩnh. Ánh mắt hắn từ hoảng loạn chuyển sang kiên định, rồi bùng lên ngọn lửa chiến ý điên cuồng. Hắn quyết định rồi, hôm nay hắn sẽ dốc toàn lực chiến một trận sinh tử!

- Hóa Thần kỳ! Ta cũng muốn xem Hóa Thần kỳ mạnh thế nào.

​Thác Bạt Tuấn lơ lửng trên không, nhìn thấy vẻ mặt của con kiến hôi bên dưới bỗng chốc thay đổi, sự sợ hãi biến mất nhường chỗ cho sự tự tin ngạo nghễ thì không khỏi nhíu mày. Hắn cười gằn:

​- Tự tin là tốt. Tiếc thay, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi sự tự tin đều trở nên ngu xuẩn. Giờ thì... chết đi!

​Thác Bạt Tuấn vung nhẹ tay phải vào không trung. Thổ linh lực màu vàng nâu cuộn trào mãnh liệt, đất đá xung quanh rung chuyển dữ dội, bay lên tụ lại thành một bàn tay khổng lồ che khuất cả ánh mặt trời. Bàn tay đá mang theo sức nặng ngàn cân, cộng hưởng với uy áp Hóa Thần sơ kỳ đấm thẳng xuống vị trí của Minh Long.

​"Ầm! Ầm!"

​Không khí bị nén lại phát ra tiếng nổ đanh gọn. Cảm nhận được cái chết đang giáng xuống đầu mình, Minh Long quyết định không lùi bước, cũng chẳng hề né tránh. Hắn đứng tấn, tay trái nắm chặt cổ tay phải, miệng lẩm nhẩm niệm khẩu quyết, linh lực toàn thân dồn hết vào lòng bàn tay trái.

​"RÍTTT!!!!"

​Một âm thanh chói tai vang lên, xé toạc không gian tĩnh mịch. Âm thanh đó giống hệt tiếng hót của hàng ngàn con chim đang cùng lúc cất tiếng, sắc bén và chói lọi đến mức những tên lính đứng xa cũng phải bịt tai.

​"Thiên Điểu!"

​Bàn tay trái của Minh Long rực sáng kim quang chói lòa. Những tia sét màu vàng kim nhảy múa điên cuồng, tạo thành hình dáng một lưỡi đao lôi đình sắc lẹm. Hắn dậm chân, lao thẳng lên trời, dùng chính bàn tay sấm sét đó đối đầu trực diện với bàn tay linh lực khổng lồ của Hóa Thần kỳ.

​"Oành!"

​Hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau tạo nên một tiếng nổ kinh thiên động địa.

​Thiên Điểu - Cửu cấp vũ kỹ, kết hợp với sức phá hoại khủng khiếp của Dị Lôi, vậy mà lại tạo ra kỳ tích. Bàn tay linh lực của Thác Bạt Tuấn bị luồng điện kim quang xuyên thủng, nổ tung thành vô vàn mảnh vụn đất đá bắn tung tóe mù mịt. Lực xung kích hất văng Minh Long rơi ngược xuống đất, nhưng đòn tấn công của Thác Bạt Tuấn cũng hoàn toàn bị triệt tiêu giữa không trung.

​Thác Bạt Tuấn trừng mắt nhìn xuống, con ngươi co rút lại:

- Cái gì?

​Hắn khó lòng tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Một tên Kim Đan viên mãn lại có thể dùng một chiêu trực diện phá tan đòn tấn công của Hóa Thần sơ kỳ? Điều này hoàn toàn đi ngược lại mọi quy tắc tu chân giới mà hắn từng biết, vượt xa sự hiểu biết thông thường.

​Ngay lúc hắn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra, thì từ dưới lớp bụi mù mịt bên dưới, một tiếng chim kêu lảnh lót khác lại vang lên.

​"Khiếu!"

​Một con Kim Ô rực lửa, được tạo thành từ Dương lực thuần túy chói lòa, xé toạc màn bụi lao vút lên trời, nhắm thẳng mặt Thác Bạt Tuấn mà tới. Sức nóng hừng hực của nó khiến không khí xung quanh vặn vẹo, ảo ảnh chập chờn.

​- Cái này...

​Thác Bạt Tuấn giật mình, vội vàng giơ tay lên phòng thủ. Thổ linh lực cuộn trào bao phủ cánh tay, hắn tung một quyền đấm nát con Kim Ô đang lao tới.

​"Bụp!"

​Con Kim Ô vỡ tan thành những đốm lửa vàng. Thế nhưng, đó chỉ là nghi binh che mắt.

​Ngay khoảnh khắc Kim Ô bị đánh tan, từ phía sau lưng Thác Bạt Tuấn, ba luồng ánh sáng vàng rực rỡ bất ngờ hiện ra. Đó là ba thanh Dương kiếm sắc bén được ngưng tụ từ Dương lực, lợi dụng lúc hắn mất tập trung để tập kích từ điểm mù.

​"Ong! Ong! Ong!"

​​Ba thanh kiếm xé gió lao đến, nhắm vào các tử huyệt của Thác Bạt Tuấn với tốc độ kinh hồn.

​Minh Long đứng dưới mặt đất, tay phải vẫn còn tê rần, run rẩy vì dư chấn của cú va chạm vừa rồi. Hắn cắn chặt răng, cố nén ngụm máu tươi đang trào lên cổ họng, hai tay liên tục kết ấn điều khiển phi kiếm.

​- Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết trọng thiên thứ nhất - Dương Khí Hóa Hình!

​Trên bầu trời, Thác Bạt Tuấn vung tay áo tạo ra một bức tường đất chặn đứng ba thanh Dương kiếm. Hắn nhìn chằm chằm vào những thanh kiếm vàng rực đang bay lượn quanh mình, tỏa ra luồng dương khí thuần khiết đặc trưng. Sau đó, ánh mắt hắn chuyển xuống nhìn Minh Long, vẻ khinh thường ban đầu đã biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc và dò xét tột độ.

​Hắn chỉ tay vào Minh Long, giọng nói vang lên đầy nghi hoặc:

​- Kiếm khí thuần dương... Dương Khí Hóa Hình...?

​Hắn nheo mắt lại, gằn giọng hỏi:

- Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết? Ngươi... chẳng lẽ ngươi là đệ tử của Hằng Thiên Tông?

Thác Bạt Tuấn nheo mắt, ánh nhìn xoáy sâu vào tên trước mặt, nghi hoặc hỏi về lai lịch của bộ công pháp vừa rồi. Đáp lại sự dò xét đó, Minh Long chỉ nhếch mép cười khẩy, ánh mắt sắc lạnh tựa dao găm:

​- Muốn biết ta là ai ư? Xuống âm phủ hỏi Diêm Vương sẽ rõ!

​Dứt lời, Minh Long chẳng hề chờ đợi đối phương ra tay trước. Hắn quát lớn, linh lực toàn thân bùng nổ, đẩy mạnh công pháp lên một tầng cao mới để chiếm lấy tiên cơ:

​- Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết trọng thiên thứ hai - Phần Thiên Luyện Ngục!

​"Oành!"

​Từ cơ thể Minh Long, một lượng Dương khí khổng lồ được giải phóng, cuộn trào ra tứ phía tựa như cơn lũ quét. Vùng cửa ngõ Thánh Địa này vốn dĩ quanh năm chìm trong cái lạnh thấu xương của gió tuyết phương Bắc, nay bỗng chốc bị luồng nhiệt lượng khủng khiếp này xâm chiếm.

​Sự va chạm giữa hai luồng khí nóng và lạnh tạo nên hiện tượng phản ứng dữ dội. Hơi nước bốc lên nghi ngút tạo thành những cột sương mù dày đặc bao phủ cả hẻm núi. Tuyết đọng trên các vách đá tan chảy rào rào rồi bốc hơi ngay tức khắc. Mặt đất dưới chân vốn đông cứng như sắt đá nay bắt đầu nứt nẻ, đỏ rực lên, biến cả một vùng không gian rộng lớn thành một lò bát quái rực lửa, thiêu đốt vạn vật.

​Thác Bạt Tuấn đứng giữa biển lửa, cảm nhận được sức nóng đang liếm láp lớp giáp khí của mình. Hắn khẽ nhíu mày trước sự thay đổi đột ngột của môi trường, song vẫn giữ nguyên tư thế khoanh tay ngạo nghễ. Hắn dậm mạnh chân xuống đất.

​- Thổ bích!

​Một bức tường đá dày cộm, đen sì mọc lên từ lòng đất lạnh giá, bao bọc lấy hắn, ngăn cách hoàn toàn sức nóng bên ngoài. Hắn đứng sau lớp tường đá, gật gù thích thú:

- Khá lắm, Kim Đan kỳ lại có thể dùng linh lực thay đổi thiên tượng, biến vùng đất băng giá này thành hỏa ngục. Tuy nhiên, chút lửa này chỉ đủ để sưởi ấm cho ta thôi.

​Minh Long biết rõ chiêu này chưa thể làm khó được Hóa Thần kỳ. Mục đích của hắn là thay đổi môi trường, tạo lợi thế cho Dương khí hoạt động mạnh mẽ hơn. Ngay khi biển lửa hình thành, hắn lập tức kích hoạt thân pháp.

​- Lôi Lang Hành Ảnh!

​"Xẹt! Xẹt! Xẹt!"

​Thân ảnh Minh Long hóa thành một tia kim quang, di chuyển với tốc độ kinh hồn xung quanh Thác Bạt Tuấn. Hắn để lại hàng chục tàn ảnh tại mỗi nơi lướt qua, khiến đối phương khó lòng xác định được chân thân.

​Vừa di chuyển, tay hắn vừa liên tục kết ấn, tập trung tinh thần cao độ.

​- Trọng thiên thứ nhất - Dương Khí Hóa Hình!

​Từ nguồn dương khí dồi dào xung quanh, mười thanh kiếm vàng rực rỡ được ngưng tụ thành hình. Số lượng tuy không nhiều, chỉ vỏn vẹn mười thanh, nhưng mỗi thanh đều được nén ép Dương lực đến cực hạn, thân kiếm tỏa ra ánh sáng chói lòa và sức nóng có thể nung chảy sắt thép.

​- Sát!

​Mười thanh Dương kiếm tuân theo ý chí của Minh Long, xé gió lao đi. Chúng di chuyển theo những quỹ đạo vô cùng quỷ dị, linh hoạt như những con rắn lửa, tấn công vào các điểm yếu của Thác Bạt Tuấn từ mười hướng khác nhau.

​Thác Bạt Tuấn đứng giữa tâm bão kiếm, vẻ mặt vẫn bình thản như nước hồ thu. Hắn chỉ dùng một tay, liên tục vung lên gạt phăng những thanh Dương kiếm đang lao tới. Bàn tay hắn được bao phủ bởi một lớp đá cứng, mỗi lần chạm vào kiếm khí lại phát ra tiếng "keng keng" chói tai. Đồng thời, hắn điều khiển đất đá xung quanh mọc lên những chông gai nhọn hoắt, cản trở đường di chuyển của Minh Long.

​- Tốc độ không tồi, kiếm khí cũng bén. Đáng tiếc, gãi ngứa cho ta vẫn hơi nhẹ.

​Thấy những đòn tấn công thăm dò không thể xuyên thủng lớp phòng ngự dày đặc của Hóa Thần kỳ, Minh Long nghiến răng. Hắn quyết định dồn nén linh lực cho một đòn mạnh hơn.

​Hắn lùi lại phía sau, hai tay giơ cao quá đầu, hút lấy toàn bộ Dương khí đang tản mát trong Phần Thiên Luyện Ngục tụ lại một điểm duy nhất.

​- Trọng thiên thứ ba - Kim Ô Tuần Nhật!

​Dương khí ngưng tụ đến cực hạn, hóa thành một quả cầu lửa rực rỡ chói lòa tựa như mặt trời thu nhỏ. Từ trong quả cầu, một con quạ vàng ba chân hiện ra, Kim Ô thần thú hiện hình, tỏa ra linh tính sống động và tiếng kêu lảnh lót chấn động tâm can.

​- Đi!

​Minh Long vung tay dứt khoát. Con Kim Ô rít lên một tiếng, đôi cánh rực lửa vỗ mạnh, khóa chặt khí cơ của Thác Bạt Tuấn rồi lao xuống với tốc độ ánh sáng.

​Cảm nhận được uy lực của đòn này, tuy giống hệt với lần ra đòn trước đó nhưng lần này lại có phần mạnh hơn hẳn, Thác Bạt Tuấn lần đầu tiên lộ vẻ nghiêm túc hơn một chút. Hắn nhận ra đây không phải là đòn tấn công của Kim Đan kỳ thông thường nữa. Hắn đưa cả hai tay ra phía trước, Thổ linh lực cuộn trào tạo thành một tấm khiên đá khổng lồ, dày đến ba thước.

​"ẦM!!!"

​Kim Ô va chạm với khiên đá, phát nổ kinh hoàng. Sóng xung kích kèm theo biển lửa san bằng cả một góc hẻm núi, bụi đá và lửa đỏ bay mù mịt, làm tan chảy lớp băng tuyết vĩnh cửu bám trên các vách đá xung quanh.

​Khi khói bụi tan đi, Thác Bạt Tuấn vẫn đứng vững tại chỗ cũ. Tấm khiên đá trước mặt hắn đã vỡ vụn, vạt áo da thú trên người cũng bị cháy xém một mảng lớn, để lộ làn da màu đồng hun. Tuy nhiên, bản thân hắn hoàn toàn không bị thương tổn gì đáng kể.

​Hắn phủi bụi trên vai, ánh mắt lóe lên tia khen ngợi thực lòng:

- Chiêu này uy lực rất khá. Nếu ta là Nguyên Anh kỳ, e rằng đã trọng thương. Tiếc thay, ta là Hóa Thần.

​Nói đoạn, ánh mắt Thác Bạt Tuấn trở nên sắc lạnh, sát khí bắt đầu dâng lên:

​- Ngươi đánh đủ chưa? Giờ đến lượt ta đáp lễ.

​Thác Bạt Tuấn hít sâu, bụng hắn phình lên rồi thóp lại. Hắn hét lớn, song quyền đấm mạnh xuống đất.

​- Đại Địa Chi Nộ - Thổ Mãng Thôn Thiên!

​Mặt đất rung chuyển dữ dội như có động đất. Đất đá dưới chân Minh Long nứt toác, một con mãnh xà khổng lồ cấu thành từ Thổ linh lực chui lên. Nó có thân hình to lớn và hung hãn, há cái miệng rộng như hang động định nuốt chửng hắn. Phạm vi tấn công quá rộng, bao trùm cả khu vực Minh Long đang đứng khiến hắn không còn đường lui.

​Hắn cắn răng, kích hoạt tầng phòng ngự của công pháp.

​- Trọng thiên thứ tư - Vạn Pháp Quy Dương!

​Cơ thể Minh Long phát sáng rực rỡ như một mặt trời nhỏ. Khi con mãnh xà va chạm vào người hắn, một phần năng lượng Thổ hệ của nó bị trường lực chí dương hấp thụ, chuyển hóa thành nội lực bảo vệ hắn, giảm thiểu sát thương.

​"Rầm!"

​Dù đã triệt tiêu được một phần lực, Minh Long vẫn bị hất văng ra xa, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn lộn một vòng trên không rồi tiếp đất, chân cày nát mặt đất tạo thành hai rãnh sâu mới đứng vững được.

​Ngay khi vừa đứng lại, không để cho Thác Bạt Tuấn có cơ hội bồi thêm đòn nữa, Minh Long gầm lên, hai mắt rực lửa quyết tâm:

​- Trọng thiên thứ năm - Hằng Tinh Lực Trường!

​"Uỳnh!"

​Một vùng trọng lực màu vàng kim lập tức bao phủ lấy khu vực Thác Bạt Tuấn đang đứng. Mặt đất dưới chân vị gia chủ Thác Bạt gia sụp đổ ngay tức khắc. Không khí trong phạm vi mười trượng trở nên nặng nề gấp hàng chục lần, đè nặng lên vai hắn tựa như có cả ngọn núi vô hình giáng xuống.

​Thác Bạt Tuấn đang định lao tới truy kích thì khựng lại, đôi chân lún sâu xuống đất đá. Hắn cảm thấy cơ thể nặng trịch, cử động trở nên khó khăn và chậm chạp hơn hẳn.

​- Đây là...

​Thác Bạt Tuấn trố mắt nhìn Minh Long. Hắn thực sự bị chấn động. Một tên Kim Đan kỳ lại có thể tạo ra Lực Trường thay đổi trọng lực, ảnh hưởng đến cả hành động của Hóa Thần kỳ?

​- Ha ha ha! Tốt! Rất tốt!

​Thác Bạt Tuấn đột nhiên cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp hẻm núi át cả tiếng gió rít. Hắn vận chuyển Hóa Thần lực toàn thân, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, cưỡng ép chống lại sức ép của Hằng Tinh Lực Trường.

​"Rắc! Rắc!"

​Lực trường màu vàng của Minh Long xuất hiện những vết nứt rồi vỡ tan tành trước sức mạnh thô bạo của Hóa Thần sơ kỳ.

​Thác Bạt Tuấn bước ra khỏi vùng ảnh hưởng, ánh mắt nhìn Minh Long đầy vẻ thèm khát nhân tài xen lẫn sự tiếc nuối:

​- Ngươi là tên Kim Đan mạnh nhất mà ta từng gặp. Công pháp của Hằng Thiên Tông quả nhiên danh bất hư truyền, biến hóa khôn lường khiến người ta mở rộng tầm mắt. Nếu cho ngươi thêm trăm năm, vị trí đệ nhất cường giả thảo nguyên này e rằng khó ai tranh lại ngươi.

​Hắn dừng lại, nụ cười trên môi tắt ngấm. Sát khí lạnh lẽo thấu xương bao trùm lấy không gian, nhiệt độ xung quanh dường như tụt xuống âm độ:

​- Tiếc là thiên tài thường yểu mệnh, ngươi lại chọn sai phe. Trò chơi kết thúc tại đây.

Vừa dứt lời tuyên án lạnh lùng, sát khí của Thác Bạt Tuấn bùng nổ dữ dội, hắn định lao tới dùng sức mạnh tuyệt đối nghiền nát đối thủ. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đó, khí tức trên người Minh Long đột ngột đảo chiều một cách quỷ dị.

​Trạng thái hừng hực nóng bỏng như mặt trời ban trưa lập tức biến mất. Minh Long thu hồi toàn bộ Dương khí vào đan điền. Thay thế vào đó, một luồng hàn khí âm u, lạnh lẽo thấu xương từ sâu thẳm cơ thể hắn trào dâng, lan tỏa ra khắp tứ chi bách hải, nhuộm đen kinh mạch:

​- Thất Âm Hàn Nguyệt Quyết!

​Sự thay đổi nhiệt độ đột ngột khiến không gian xung quanh Minh Long xảy ra hiện tượng sốc nhiệt dữ dội. Hơi nước bốc lên từ mặt đất nứt nẻ gặp phải luồng khí lạnh cực độ liền ngưng tụ lại tức khắc.

​- Trọng thiên thứ ba - Luyện Khí Hóa Sương!

​Minh Long há miệng, phun ra một luồng trọc khí màu xám trắng. Trong chớp mắt, một màn sương mù dày đặc, mang theo tính ăn mòn nhẹ và cái lạnh thấu tâm can bao phủ lấy toàn bộ chiến trường. Màn sương này che khuất tầm nhìn, đồng thời gây nhiễu loạn thần thức của Thác Bạt Tuấn, biến hắn trở thành kẻ mù giữa ban ngày.

​- Cái gì?

​Thác Bạt Tuấn nhíu mày, tầm nhìn bị hạn chế khiến hắn buộc phải dừng bước thăm dò. Từ trong màn sương mù mịt mùng, vô số mũi khoan được ngưng tụ từ Âm lực đen kịt xé gió lao tới.

- Trọng thiên thứ tư - Âm Lực Thực Thể.

Kết hợp cùng chúng là những luồng gió lạnh buốt mang theo dao găm băng giá tấn công tới tấp từ tứ phía:

- Trọng thiên thứ hai - Ngưng Khí Thành Hình.

​Thác Bạt Tuấn vung tay gạt phăng những đòn tấn công lén lút này, song hắn khó lòng giấu được sự kinh ngạc tột độ. Hắn trừng mắt nhìn về phía bóng đen mờ ảo trong sương, giọng nói đầy vẻ nghi hoặc:

​- Vừa rồi là Chí Dương cương mãnh, bây giờ lại chuyển sang Chí Âm nhu hiểm? Đây rõ ràng là Thất Âm Hàn Nguyệt Quyết trấn phái của Hàn Nguyệt Môn! Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao một kẻ lại có thể cùng lúc tu luyện tuyệt học của hai tông môn đối địch như vậy?

​Minh Long lựa chọn im lặng. Hắn tận dụng sự bối rối thoáng qua của đối thủ, vận dụng Lôi Lang Hành Ảnh kết hợp với sự che chở của sương mù để áp sát mục tiêu.

​"Vút!"

​Bóng người Minh Long hiện ra ngay trước mặt Thác Bạt Tuấn như một bóng ma, tung một quyền nhắm thẳng vào ngực đối phương. Thác Bạt Tuấn hừ lạnh, phản xạ của Hóa Thần kỳ cực nhanh, hắn lập tức tung quyền đối chọi.

​"Bộp! Bộp! Bốp!"

​Cả hai lao vào cuộc cận chiến tay đôi đầy khốc liệt. Tốc độ ra đòn của Thác Bạt Tuấn nhanh như chớp giật, mỗi cú đấm đều mang theo sức nặng ngàn cân. Minh Long yếu thế hơn hẳn về lực lượng, nhưng hắn có Cửu Trùng Minh Nhãn hỗ trợ. Đôi mắt hắn căng ra hết cỡ, thế giới xung quanh dường như chậm lại, giúp hắn bắt kịp quỹ đạo ra đòn của đối thủ để đỡ gạt hoặc né tránh trong gang tấc.

​Dù vậy, mỗi lần va chạm chân tay đều khiến Minh Long tê rần cả người, xương cốt phát ra tiếng kêu rên rỉ, như muốn rạn nứt trước sức mạnh áp đảo của Hóa Thần.

​Trong một khoảnh khắc hai nắm đấm va nhau, Minh Long nén đau đớn, kích hoạt tầng thứ nhất của công pháp để phản kích.

​- Trọng thiên thứ nhất - Hóa Âm Nhập Cốt!

​Một luồng kình lực âm hàn cực độ từ tay Minh Long truyền thẳng sang tay Thác Bạt Tuấn, thẩm thấu nhanh chóng vào tận xương tủy.

​Cánh tay phải của Thác Bạt Tuấn bỗng nhiên tê buốt, cứng đờ lại trong tích tắc. Động tác phòng thủ của hắn vì thế mà chậm đi một nhịp chí mạng.

​Nắm lấy cơ hội ngàn năm có một này, Minh Long biến quyền thành trảo. Mười đầu ngón tay hắn đen kịt lại, móng vuốt dài ra, tỏa ra tử khí nồng nặc.

​- Trọng thiên thứ sáu - Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!

​"Xoẹt!"

​Móng vuốt sắc lẹm nhắm thẳng vào yết hầu Thác Bạt Tuấn. Vị gia chủ Thác Bạt gia kinh hãi nghiêng người né tránh theo bản năng sinh tồn.

​Bàn tay Minh Long trượt qua cổ đối phương, nhưng móng vuốt sắc bén đã kịp bấu chặt vào bả vai trái của hắn rồi giật mạnh. Lớp giáp da thú chắc chắn bị xé toạc như giấy mỏng. Năm đạo huyết hấn sâu hoắm xuất hiện trên vai vị Hóa Thần kỳ, máu tươi đỏ thẫm bắn ra tung tóe, nhuộm đỏ cả một mảng áo.

​Minh Long lập tức lùi lại giữ khoảng cách, lồng ngực phập phồng thở dốc.

​Thác Bạt Tuấn đưa tay lên sờ vết thương trên vai, nhìn máu dính trên tay mình. Ánh mắt hắn tối sầm lại, sát khí bùng nổ mãnh liệt xua tan cả màn sương mù xung quanh.

​- Giỏi... Giỏi lắm.

​Hắn nghiến răng cười gằn, giọng nói lạnh lẽo như vọng về từ địa ngục:

- Một con kiến hôi Kim Đan lại có thể làm ta đổ máu. Ta đã quá coi thường ngươi rồi.

​Ánh sáng thổ hoàng sắc lóe lên trong lòng bàn tay hắn. Một thanh đại đao thon dài, lưỡi đao mỏng tang nhưng tỏa ra áp lực nặng nề xuất hiện.

​- Bạo Tốc Đao - Tứ cấp trung phẩm binh khí.

​Cầm thanh đao trên tay, khí thế toàn thân Thác Bạt Tuấn thay đổi hẳn. Hắn trút bỏ vẻ trêu đùa ban đầu, thay vào đó là sự nghiêm túc của một đao khách muốn đoạt mạng đối thủ bằng mọi giá.

​Hắn nâng đao lên. Linh lực Thổ hệ được nén lại đến mức cực hạn trên lưỡi đao, khiến không gian xung quanh lưỡi đao rung lên bần bật, phát ra tiếng ong ong đáng sợ.

​- Địa Linh Tuyệt Sát - Tốc Ảnh Đoạn Không Trảm!

​"Vút!"

​Thác Bạt Tuấn chém ra một đường dứt khoát.

​Mọi âm thanh và hình ảnh dường như biến mất. Chỉ còn lại một vệt sáng màu nâu nhạt cắt ngang trời đất. Nó nhanh đến mức thời gian dường như bị ngưng đọng. Không gian trước mặt Minh Long bị nhát chém này chia làm đôi. Một luồng đao khí sắc bén, mang theo sức nặng của đại địa kết hợp cùng tốc độ của ánh sáng, chém thẳng về phía cổ Minh Long.

​Đồng tử Minh Long co rút lại chỉ còn bằng đầu kim.

​- CHẾT!

​Lần này hắn cảm nhận được mùi vị của tử vong rõ ràng hơn bao giờ hết. Cửu Trùng Minh Nhãn nhìn thấy đòn đánh, nhưng cơ thể hắn hoàn toàn bất lực, không thể theo kịp tốc độ đó để né tránh. Lớp phòng ngự của hắn đứng trước nhát đao này trở nên mong manh vô nghĩa.

​Đây chính là đòn nghiêm túc của Hóa Thần kỳ!

​Trong khoảnh khắc lưỡi hái tử thần kề sát cổ, Minh Long gào lên một tiếng:

​- TIỂU LANG!!!