Cô vừa bận rộn thu dọn đồ đạc cho căn nhà mới của mình, lại vừa phải tranh thủ thời gian để tìm kiếm một công việc mới.
Trời không phụ lòng người có cố gắng, cho dù quá trình có gặp phải không ít khó khăn, vất vả, nhưng cuối cùng thì cô cũng đã có được một ngôi nhà đúng như mơ ước và một công việc vô cùng thú vị với mức lương thậm chí còn cao hơn cả công việc trước đây.
Về phần Chu Cẩn Nguyên, thỉnh thoảng cũng có một vài người bạn chung của cả hai, không rõ là vô tình hay cố ý, lại nhắc đến tên của hắn.
Họ bảo rằng Chu Cẩn Nguyên dạo này ngày càng trở nên bận rộn hơn, bận đến mức không còn thời gian để tham gia bất kỳ một buổi họp mặt xã giao nào nữa.
Bận đến mức thậm chí còn quên cả việc phải xóa đi bài đăng vẫn còn đang được ghim cố định trên trang cá nhân của mình: “Chu Cẩn Nguyên và Lâm Thiển sắp sửa nên duyên vợ chồng.”
Đối với những chuyện này, cô không hề có bất kỳ một phản ứng nào cả.
Thời gian và sức lực của cô đều có hạn, tất cả đều vô cùng quý giá, không thể nào lãng phí vào những con người và những sự việc đã trở thành quá khứ được nữa.
Một buổi chiều thứ sáu đầu tháng.
Giữa lúc dòng người đông đúc đang hối hả trong giờ cao điểm tan tầm, cô tranh thủ thời gian chạy đến để tham dự bữa tiệc đầy tháng của cô con gái một người bạn học thời đại học.
Bên trong hội trường khách sạn được trang trí sáng sủa và tao nhã,
cô đã trao tặng cho cô bé con ngoan ngoãn đang nằm gọn trong vòng tay của bạn mình một chiếc khóa trường mệnh được làm bằng vàng ròng, chân thành chúc cho bé sau này sẽ có một cuộc đời bình an, vui vẻ và thuận lợi.
Trong suốt bữa tiệc, một vài người bạn đã lâu ngày không gặp mặt đang ngồi ở bàn bên cạnh lần lượt đi qua để chạm ly và trò chuyện cùng với cô.
Người cuối cùng bước tới chính là Cố Xuyên.
Cậu ấy là đàn em học cùng ngành luật, kém cô đến hai khóa học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người họ quen biết nhau từ thời còn học đại học, khi đó cô đang giữ chức vụ chủ tịch của câu lạc bộ tranh biện, còn cậu ấy thì lại là phó chủ tịch.
Trước khi rời đi, Cố Xuyên đã để lại cho cô hai viên kẹo có tác dụng giải rượu.
Nhìn theo bóng dáng Cố Xuyên quay trở về chỗ ngồi của mình, cô bạn học đang ngồi ngay cạnh bên không nhịn được mà thúc nhẹ vào bên hông của cô:
“Thiển Thiển này, thật lòng mà nói nhé, tiệc đầy tháng của con gái mình ấy, mình vốn dĩ chẳng hề nhớ gì đến việc phải mời một người như Cố Xuyên đâu.
Dù gì thì mình cũng đâu có thân thiết gì với cái ngôi sao sáng giá của giới luật này cơ chứ.
Là do cậu ấy đã tự mình tìm cách để lấy được số điện thoại của mình, rồi hỏi thẳng luôn rằng cậu có đến tham dự bữa tiệc này hay không đấy.”
Bữa tiệc đầy tháng còn chưa kết thúc, cô đã vội vàng chào hỏi mọi người, rồi xin phép được ra về sớm hơn một chút.
Thật trùng hợp làm sao, Cố Xuyên cũng đang chuẩn bị rời đi ngay lúc đó.
Bên trong chiếc thang máy, chàng trai trẻ tuổi với phong thái lịch lãm, người mà chẳng hề uống một giọt rượu nào trong suốt bữa tiệc, bất ngờ lên tiếng:
“Lâm Thiển, hay là để tôi đưa cậu về nhà nhé.”
Cô khẽ nheo mắt lại, ánh nhìn đầy vẻ nghi ngờ hướng về phía Cố Xuyên:
“Tự nhiên hôm nay lại nhiệt tình đến như vậy cơ chứ… Chúng ta cũng đã tốt nghiệp được bao nhiêu năm rồi, cậu nhóc này không phải là vẫn còn đang ôm mộng muốn soán ngôi chủ tịch của tôi đấy chứ hả.”
Cố Xuyên không nhịn được mà bật cười khe khẽ, rồi ho nhẹ một tiếng, định bụng sẽ đáp lại câu nói đùa của cô.
Đúng ngay vào khoảnh khắc đó, chiếc thang máy đã xuống đến tầng hầm B1, cánh cửa tự động từ từ mở ra.
Ngoài cửa, đang đứng đó là một người đàn ông khiến cho cô không khỏi cảm thấy vô cùng bất ngờ.