Đóng Băng Tình Yêu

Chương 14



Nếu như sau này chúng ta có tình cờ gặp lại nhau ở những buổi họp lớp, thì cứ coi như chúng ta chưa từng quen biết nhau, cũng không cần phải chào hỏi làm gì cho thêm phiền phức.”

Không hề có bất kỳ một tiếng gào thét trách móc nào, lại càng không hề có những giọt nước mắt yếu đuối có thể khiến cho Chu Cẩn Nguyên cảm thấy phiền lòng.

Chu Cẩn Nguyên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cô đứng dậy, bước đến quầy thu ngân gọi ba ly latte thật nhiều đường sữa, rồi tất cả đều được gói lại cẩn thận để mang đi.

Đúng ngay vào khoảnh khắc này, trong đôi mắt của Chu Cẩn Nguyên, cuối cùng cũng đã lộ ra một sự hoảng loạn khó có thể che giấu được.

Chu Cẩn Nguyên vội vã đuổi theo cô ra khỏi quán cà phê, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy nói:

“Lâm Thiển, anh chính là mối tình đầu của em mà.”

Cô thản nhiên nhìn Chu Cẩn Nguyên đáp lại:

“Vậy thì đã sao nào.”

“Khi đó, chính em là người đã đỏ mặt tỏ tình với anh. Em cũng đã từng nói rằng em chưa bao giờ thích một ai nhiều như thích anh cả.

Vào ngày chúng ta tốt nghiệp, chúng ta đã cùng nhau hứa hẹn rằng cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì chúng ta cũng sẽ phải ở bên nhau trọn đời.

Vậy nên…”

Đến đây, Chu Cẩn Nguyên bỗng dưng trở nên lắp bắp, nói không thành lời:

“Vậy nên, em không thể nào chỉ vì một chút chán nản nhất thời mà nói chia tay là chia tay được. Làm như vậy thật sự không công bằng với anh một chút nào cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng:

“Những lời nói ngọt ngào trong lúc yêu đương nồng cháy, anh cũng tin đó là thật hay sao.”

7

Vào ngày thứ hai sau khi cô đồng ý lời cầu hôn của Chu Cẩn Nguyên, cô đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa hắn và Giang Manh – lúc đó cô ta đang khóc lóc nức nở, giả vờ như đang chúc phúc cho hắn sắp đính hôn vui vẻ.

“Anh đâu có yêu Lâm Thiển.

Chẳng qua cô ta cứ như một con ch.ó nhỏ cứ bám riết lấy anh quá lâu rồi, nên anh đành phải bố thí cho cô ta một chút gì đó để cô ta khỏi phải đi khóc lóc khắp nơi mà thôi.”

Chu Cẩn Nguyên nói rằng hắn không hề yêu cô.

Thật nực cười làm sao khi giờ đây, chính tai hắn lại phải nghe cô từ bỏ đi lời hứa hẹn năm xưa, Chu Cẩn Nguyên lại không thể chịu đựng nổi mà gương mặt tái mét như một tờ giấy trắng, đứng ngây ra đó không nói nên lời.

Cô giơ tay lên vẫy một chiếc xe taxi.

Cô vừa mới mở cửa xe ra, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Chu Cẩn Nguyên như đang ra một tối hậu thư cuối cùng:

“Lâm Thiển, em biết rõ tính cách của anh rồi đấy. Nếu như em dám bước đi, thì chúng ta sẽ thật sự kết thúc…”

Không đợi Chu Cẩn Nguyên nói hết câu, cô đã không hề ngoảnh đầu nhìn lại mà đóng sầm cửa xe lại một cách dứt khoát.

Một tháng thời gian cứ thế trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com