Dối Trá Sao Đổi Được Chân Tình

Chương 29



Chu Cận Ngôn thoáng sững người, rồi chầm chậm ôm lấy tôi, hệt như mọi khi, cười dỗ dành: "Em giận anh à?"

"Em chỉ nghĩ rằng, con đường này còn chưa đi đến cuối, ai mà biết đích đến sẽ là gì?

"Biết đâu, chúng ta vốn chẳng hợp nhau, biết đâu, người đi cùng em đến cuối đời lại là một ai khác…"

Anh siết chặt lấy ngón tay tôi, bật cười vì giận:

"Em ngừng nói đi, anh đi với em, đi với em là được chứ gì?"

Nhưng lần này, tôi không còn giống trước kia, chẳng ôm chầm lấy anh, cũng chẳng vui sướng đến phát cuồng, tôi chỉ cúi đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Trên WeChat, Trần Giai Ni nhắn hỏi tôi, tại sao cứ liên tục dò hỏi về anh.

Cô ấy còn khuyên nhủ: [Nếu đã muốn ngoại tình, thì cũng phải tìm người xứng đáng một chút chứ? Cô cứ hỏi thăm về người đó làm gì? Người ta mới đây còn đưa vị hôn thê sang Milan thử váy cưới đấy, đừng để mất mặt thay cho trường cũ nữa.]

Chỉ đến lúc này, tôi mới biết, thì ra khoảng thời gian anh nói đi công tác, chính là lúc anh ở bên một người phụ nữ khác, cùng người ta thử váy cưới.

Tôi hẹn tiệm váy vào buổi tối.

Cả ngày hôm đó, tôi chẳng đi đâu, chỉ lặng lẽ ngồi trong phòng khách, chờ trời tối, chờ Chu Cận Ngôn đi làm về.

Kết hôn với Chu Cận Ngôn, từng là ước mơ duy nhất suốt thời thiếu nữ của tôi.

Tôi từng tưởng tượng, khoảnh khắc tôi khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh, tay cầm bó hoa, chầm chậm tiến về phía anh.

Cũng như bây giờ, giữa khung cảnh đông đúc náo nhiệt, tôi sẽ nhìn anh, đôi mắt hoe đỏ mà hỏi:

"Em có đẹp không?"

Tất nhiên là đẹp, cô gái nào mặc váy cưới mà chẳng xinh đẹp, đó là một trong những khoảnh khắc rực rỡ nhất đời họ.

Chu Cận Ngôn không đáp, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gió tuyết quất vào những người đi đường, nhắc nhở anh về những cơ cực của nhân gian, một cảnh tượng mà trước nay chưa bao giờ lọt vào mắt anh.

Ngay trong tầm mắt anh, có một cô gái, vì anh mà mặc lên váy cưới, vậy mà anh lại không đủ can đảm để ngoảnh đầu nhìn cô ấy.

Chu Cận Ngôn, hãy quay lại nhìn cô ấy đi.

Có lẽ đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, sau này, cô ấy sẽ không còn thuộc về anh nữa.

9.

Tiệc đính hôn của nhà họ Chu, khách khứa tụ tập, khách quý chật nhà.

Trần Giai Ni lần đầu đặt chân vào gia đình danh giá này, nhưng đây cũng không phải là tòa nhà cổ cấm kỵ mà người ngoài không thể bước vào.

Tiệc được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng, vừa xa hoa, vừa kín đáo.

Cô ấy đi dự theo chồng, cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy công tử nhà họ Chu, người mà Giang Nhiễm luôn nhắc đến.

Người đàn ông mặc bộ vest may đo đắt đỏ, chiếc nơ cổ màu đỏ sậm khiến khuôn mặt tuấn tú càng thêm phần quyến rũ.

Cô ấy vốn không có tư cách trò chuyện với anh, thậm chí nhìn lâu cũng đã là thất lễ.

Lúc ra ngoài hít thở, cô ấy lại vô tình trông thấy công tử nhà họ Chu giữa đám đông, anh vừa nghe điện thoại vừa cau mày.

Trần Giai Ni giữ chặt túi xách trong tay, tất cả tin đồn đều lọt vào tai cô, và rồi, một cái tên chợt xuất hiện.

Trần Giai Ni kéo tay chồng mình Đường Tịch Bạch, không thể tin nổi:

"Anh đang nhắc đến Giang Nhiễm hả? Cô gái mà công tử nhà họ Chu đùa giỡn bên ngoài là Giang Nhiễm hả? Cô gái mà em từng kể với anh?"

Đường Tịch Bạch gảy tàn thuốc, chẳng buồn để tâm: "Không rõ nữa, chắc là vậy."

Trần Giai Ni nhớ đến những ngày qua, khi Giang Nhiễm cứ mãi dò hỏi về người này.

Thế gian này, đúng là trớ trêu.

Cô ấy vừa nghe kể trọn vẹn câu chuyện phong lưu này trên đường đến đây.

"Có nghĩa là, trong giới của các anh, ai cũng biết chuyện này? Biết anh ta lừa một cô gái suốt năm năm trời?"

"Nghe qua rồi, nhưng chẳng ai quan tâm cả, dù sao cũng chỉ là cuộc vui, sớm muộn gì cũng phải quay về thôi."

Vừa lúc đó, Chu Cận Ngôn vội vã bước ra ngoài.

Trần Giai Ni đột nhiên lớn tiếng gọi anh, giận dữ chất vấn:

"Đồ cặn bã, anh đứng lại cho tôi!"

Đường Tịch Bạch giật mình, vội kéo cô lại: "Bà cô ơi, em làm cái gì vậy? Em đâu có thích Giang Nhiễm, sao phải ra mặt thay cô ta?"

"Đúng, em không thích cô ta." Trần Giai Ni quay sang, nhìn thẳng vào Chu Cận Ngôn: "Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể thương cảm cho cô ấy, năm năm đó, không phải là năm tiếng, không phải năm ngày, đó là năm năm thanh xuân quý giá nhất của một người phụ nữ. Các người, những kẻ có quyền, có tiền, nếu không dẫm đạp lên tình cảm của người khác, thì có phải cuộc sống của các người trở nên vô vị lắm không?"