Thế nên, trong ánh đèn lập lòe cảm ứng ở hàng hiên, tấm ván gỗ kêu vang, căn hộ chúng tôi thuê với giá rẻ bất ngờ cũng không phải nhờ may mắn.
Năm bà ngoại tôi nhập viện phẫu thuật, bệnh viện hết nhóm máu cần thiết, vậy mà ngay trong đêm lại có người hiến tặng, còn có cả phòng điều trị đặc biệt dành riêng.
Về đến nhà, tôi lật tung tủ quần áo, lấy ra những chiếc túi hàng hiệu bị tôi vứt xó bao lâu nay.
Giờ phút này, tôi không còn nghi ngờ gì về độ thật giả của chúng.
Lần đầu tiên Chu Cận Ngôn tặng tôi một chiếc túi, tôi chỉ nghĩ anh không hiểu về hàng hiệu, thấy người ta có thì cũng muốn mua cho tôi.
Khi đó, để không làm tổn thương lòng tự trọng của anh, tôi còn cố tình mang túi đến công ty, khoe trước mặt anh rồi vui vẻ đeo đi làm.
Anh thấy tôi vui, chỉ nhướn mày cười, rồi tiếp tục tặng thêm vài cái nữa.
Sau này, có người trong công ty phát hiện, kinh ngạc nói: "Chiếc túi này rất hiếm, kể cả có tiền cũng khó mua, giá ít nhất cũng gần hai trăm vạn đấy!"
Khi đó tôi còn vô tư nhắc khéo anh: "Hàng giả cũng đắt lắm, đừng lãng phí tiền mua, em không dùng được đâu"
Anh chỉ nhìn tôi, cười nhạt: "Cứ giữ lại đi, biết đâu sau này sẽ có ích."
Quả thật có ích, chỉ cần hai, ba chiếc túi này là tôi đã có thể mua một căn nhà, điều mà tôi chắt chiu năm năm vẫn chưa làm được.
Tôi chớp mắt, cảm xúc đè nén suốt từ đêm qua đến giờ, cuối cùng cũng vỡ òa.
Là do không cam lòng, tôi biết rõ ràng mình không cam lòng đến cỡ nào.
Chu Cận Ngôn, nếu anh chỉ là kẻ dối trá, lừa gạt tôi hoàn toàn, có lẽ tôi đã không thấy khó chịu đến vậy.
Nhưng tại sao… trong vô số những lời nói dối ấy lại pha lẫn một chút chân tình?
Là muốn giam cầm ai đây?
8.
Tôi sẽ nuối tiếc, sẽ tiếc nuối quãng thanh xuân đã dốc lòng dấn bước về phía anh.
Khi nhận ra điều đó, tôi nghĩ, trước khi rơi xuống vực thẳm, mình nên hoàn thành nốt những giấc mơ còn dang dở.
Từ phòng ngủ ra đến bếp, rồi sang phòng khách, tôi men theo những lối đi quen thuộc, từng chút từng chút xóa đi dấu vết của sự tồn tại.
Nhưng căn phòng trọ này đã chất chứa quá nhiều ký ức và yêu thương.
Là lúc hoàng hôn len vào phòng ngủ, ánh sáng vàng ấm như lay động, người đàn ông ấy dùng tất cả sức lực không bao giờ cạn của mình để quấn quýt lấy tôi, đến tận cùng.
Là đêm tuyết phủ trắng trời, cả hai chạy về nhà trong tiếng cười, vội vã đẩy cửa, rồi ngay đó mà hôn nhau đến nghẹt thở.
Là trái dưa hấu bổ làm đôi, vậy mà vẫn giành nhau từng thìa một, đến nỗi bỏ quên nửa còn lại.
Là chai cocktail 12 tệ, uống đến lâng lâng men say, tôi ôm lấy gương mặt anh mà hôn nhẹ từng chút, rồi cứ thế vùi mình vào lồng ngực ấy, cùng ngã xuống sofa, nghe lồng ngực anh rung lên bởi những tiếng cười.
Chính vào khoảnh khắc này, tôi quyết định để quá khứ mãi mãi nằm lại trong hồi ức.
Tiếng chìa khóa xoay trong ổ khóa. Tôi quay lại, thấy một "Chu Cận Ngôn" xa lạ đứng trước cửa.
Dù ánh mắt anh vẫn nhìn tôi như hàng triệu lần trước đó, nhưng tôi biết, anh không còn là anh nữa.
Anh tiến lại gần, ngồi xuống bên tôi, mắt lướt qua chiếc vali dưới chân:
"Em đi công tác à?"
Tôi lắc đầu:
"Chỉ dọn bớt vài thứ linh tinh, dọn chỗ cho rộng thôi."
Hôm nay anh mặc còn tệ hơn hôm qua, áo khoác chưa đến 500 tệ, quần vỏn vẹn 200, chỉ có đồ lót là mắc hơn một chút. Tôi luôn chú trọng chất lượng quần áo mặc sát người, nên đã chọn cho anh loại 39 tệ một chiếc.
Có lẽ trong suốt hơn hai mươi năm sống trong nhung lụa của mình, nỗi khổ lớn nhất mà anh từng chịu chính là chơi đùa với một cô gái nghèo như tôi.
Không chỉ phải hạ thấp mức sống, mà còn phải dày công dệt nên từng lời nói dối.
Tính ra thì, tôi cũng đâu có thiệt.
Ngoại trừ tật nói dối, bạn trai tôi có nhan sắc, có dáng đẹp, có kỹ năng, lại còn giỏi chuyện bếp núc.
"Chu Cận Ngôn, mai anh đi thử váy cưới cùng em nhé?"
Dưới ánh đèn, đôi mày của anh như được phủ một lớp sương bạc, dù có chau mày cũng chẳng làm lu mờ nét tuấn tú ấy.
Anh cười, có chút bất lực: "Nhiễm Nhiễm, chuyện kết hôn anh vẫn còn đang… bây giờ thử váy cưới có phải hơi sớm không?"
"Chỉ là thử thôi mà, đâu nhất thiết phải kết hôn, anh sợ gì chứ?"
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhắc đến chuyện "không kết hôn" với giọng điệu bông đùa như vậy, cứ như nó chẳng còn quan trọng nữa.