Đôi Bông Tai Hoa Trà

Chương 6



 

Bác cả không chịu nổi nữa, cuối cùng “cho vay” 150 đồng.

 

Lúc đi, mẹ gọi tôi ra ngoài mắng:

 

“Vì bảo vệ tiền lương của họ mà con suýt mất mạng.”

 

“Nếu họ thật sự thương con, họ đã chia cho con nửa số tiền đó, chứ đâu phải ném cho 150 đồng rồi xua đi như bố thí.”

 

Chị tôi cũng châm chọc:

 

“Mới ở thành phố mấy ngày đã quay lưng lại rồi à? Cứ tưởng mình thành người thành phố thật sao?”

 

Tất nhiên tôi biết mình không phải người thành phố.

 

Dòng m.á.u chảy trong tôi vẫn là dòng m.á.u của người bố nóng nảy, lười nhác, bất tài, và người mẹ ngu muội, tính toán, lại yếu đuối.

 

Tôi nào xứng đáng làm con gái của bác cả và bác gái chứ.

 

Thấy mắt tôi đỏ hoe, mẹ lại ôm tôi vào lòng, nghẹn ngào nói:

 

“Là lỗi của mẹ, là do mẹ nghèo, mẹ vô dụng.”

 

“Nếu mẹ có tiền nộp phạt, sao nỡ giao con cho người khác nuôi.”

 

“Mẹ cũng bất đắc dĩ, con đừng giận mẹ.”

 

“Ở nhà bác phải ngoan, nhưng phải nhớ con là do mẹ sinh ra, mẹ mới là người thân nhất của con.”

 

Khi ấy, tôi còn quá nhỏ để hiểu được.

 

Tình thân trên đời này, rốt cuộc được ràng buộc bởi huyết thống, hay bởi tình yêu?

 

Nhưng mùa hè năm đó, tôi thật sự hạnh phúc.

 

Khi nóng có quạt máy, khi khát có dưa hấu để ăn.

 

Anh cả nói anh không thích phần giữa của dưa hấu, rồi nhường cho tôi phần ngọt nhất, giòn nhất, không có hạt.

 

Anh hai thì vào tiệm game, gắp tặng tôi một con búp bê công chúa.

 

Nhưng tôi vẫn thường gặp ác mộng.

 

Trong mơ, tôi sa xuống ruộng lúa sâu hoắm, có một con rắn nước — loại không độc — quấn chặt lấy chân tôi, không cho tôi chạy trốn.

 

Chẳng bao lâu, hè sắp kết thúc.

 

Một buổi tối, bác cả nói với bác gái trong bữa cơm:

 

“Nhị Muội cũng hơn sáu tuổi rồi, qua hè là phải cho nó đi học thôi, em thấy sao?”

 

Thật ra năm ngoái tôi đã đến tuổi đi học rồi.

 

Nhưng vì không có hộ khẩu, lại phải đóng học phí cao, nên bố mẹ tôi cứ khất lần khất lượt.

 

Bác gái đảo mắt, giọng vừa chua vừa lạnh:

 

“Ha, ngày anh mang nó về đâu có hỏi tôi, giờ lại ra vẻ đạo mạo cơ đấy.”

 

“Cho nó đi học hay không chẳng phải do anh — ‘chủ nhà này’ — quyết định sao?”

 

Muốn đi học thì phải có tên chính thức.

 

Bác cả lật “Kinh Thi” mấy đêm liền, cuối cùng đặt cho tôi cái tên — Hồ Văn Nhân.

 

Ông đắc ý nói:

 

“Cái tên này nghĩa là văn chương xuất chúng, khí chất hơn người, thông minh lanh lợi, phẩm hạnh trong sạch.”

 

Anh hai Gia Vũ tựa cửa, châm chọc:

 

“Đặt tên cho em ấy mà kỳ công thế, còn tên của bọn con thì qua loa đến mức nào vậy!”

 

Bác gái lập tức tát nhẹ vào đầu anh:

 

“Cái tên ‘Gia Văn – Gia Vũ’ là mẹ đặt, ‘văn võ song toàn’ nghe chẳng hay sao? Con dám chê hả?”

 

Anh hai chạy tán loạn, giơ tay đầu hàng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Con sai rồi mẹ ơi! Con cực kỳ ưng cái tên này! Đúng là thiên tài mới nghĩ ra được đấy ạ!”

 

Vì hộ khẩu của tôi không trùng địa chỉ, nên ngoài học phí còn phải nộp thêm “phí học tạm”.

 

Nhưng dù vậy, trường tiểu học gần nhà vẫn nhất quyết không nhận.

 

Bác cả tức đến trừng mắt:

 

“Tôi đóng đủ tiền rồi, sao lại không cho con bé học chứ!”

 

Cuối cùng, bác gái chạy vạy khắp nơi, phát hiện em họ của chị họ bà lại chính là em vợ của hiệu trưởng.

 

Bà bèn bám vào mối quan hệ ấy, dắt anh Gia Văn đi cùng, mang theo t.h.u.ố.c và rượu biếu — lúc đó hiệu trưởng mới chịu gật đầu.

 

Anh hai Gia Vũ còn ghen:

 

“Sao mẹ lại dẫn anh Gia Văn đi, không dẫn con?”

 

Bác gái liếc mắt:

 

“Phải cho người ta thấy nhà mình cũng có ‘hàng mẫu xuất sắc’. Con mà học giỏi như anh con, mẹ cũng dắt đi cho hiệu trưởng thấy — ai xuất thân từ nhà này đều học giỏi cả!”

 

“Chỉ tiếc là con chẳng chịu cố gắng.”

 

Người trong khu tập thể nghe tin tôi được đi học, ai cũng xì xào hỏi bác gái:

 

“Chị định vậy thật sao? Cho nó ăn ở đã là tốt lắm rồi, còn cho đi học à? Nhà máy giờ làm ăn tệ thế, nuôi hai thằng con trai còn chưa đủ khổ hả?”

 

Bác gái chỉ hừ lạnh:

 

“Chồng tôi bảo thế, tôi còn biết sao được.

 

Thực ra, ai trong khu tập thể cũng biết thân phận của tôi.

 

Họ thì thầm trước mặt và cả sau lưng, bảo vợ chồng bác cả thật dại dột — nhà nghèo kiết xác còn đi nuôi con cho người khác.

 

Nếu thích có con gái, thì nên nhận đứa nhỏ còn chưa biết gì, nuôi mới dễ thân.

 

Vì kinh tế eo hẹp, bác gái mua len về đan dép len để chờ trời lạnh đem bán.

 

Bác cả thì sau giờ làm vội ăn qua loa vài miếng, rồi đi chạy xe ôm.

 

Nhưng thị trấn nhỏ, khách đi đêm ít mà tài xế lại nhiều, nên chẳng kiếm thêm được bao nhiêu.

 

Hè qua đông tới, mẹ tôi hạ sinh “hoàng tử” thuận lợi.

 

Bác gái không có tiền mua áo bông mới cho tôi, nhưng bà xin được mấy bộ đồ còn mới từ đồng nghiệp.

 

Bà giặt sạch, phơi nắng, rồi khéo tay khâu thêm vài bông hoa nhỏ, cho tôi mặc dự lễ đầy tháng của em trai.

 

Nhà tôi nghèo rớt mồng tơi, vậy mà bố lại cố ra vẻ hào phóng, đãi tiệc toàn t.h.u.ố.c lá xịn hiệu Kinh Bạch Sa.

 

Ai đến cũng khen em trai tôi đẹp.

 

Nhưng trong mắt tôi, nó thật xấu xí — nhăn nheo, đen nhẻm, trên mặt còn dính lớp màng trắng mỏng.

 

Mẹ rạng rỡ mà nghẹn ngào:

 

“Cuối cùng mẹ cũng sinh được con trai. Để xem còn ai dám nói nhà mình tuyệt tông nữa.”

Bà nắm tay tôi, xúc động:

 

“Nhị Muội, đây là em ruột con. Sau này phải luôn bảo vệ em, nghe chưa?”

 

Tôi nhìn vào mắt mẹ, chậm rãi nói:

 

“Mẹ, con có tên rồi.”

 

“Con tên là Hồ Văn Nhân.”

 

Tôi không muốn giống “đứa con gái thứ hai” ở những nhà khác trong làng – tất cả được gọi chung là “Nhị Muội”.

 

Khách khứa tới lui đa phần đều biết tôi, ai cũng gọi: “Nhị Muội, cháu cao lên rồi.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Nhị Muội trắng ra này.”

 

“Nhị Muội, bác gái nuôi cháu trắng tròn cả lên.”